Ma
Ám
Trong khi thân mẫu của Tâm Giao chưa kịp thông báo cho tang
gia biết những nghi thức tôn giáo cần được tiến hành thì đã sẵn sàng có
một xác thân thật dễ dàng và thích hợp nhất để linh hồn Tuyết Phương có
thể nhập vào để mưu tìm một hình thức kéo dài nghiệp lực... Đó là người
bạn gái Tâm Giao thân mến của nàng. Tuyết Phương đã lưu trú linh hồn
của nàng trong bối cảnh mượn xác của Tâm Giao kể từ giây phút ấy. Nhưng
khi đã hoàn thành được ý nguyện của mình, Tuyết Phương vẫn không thể
tránh được mọi điều buồn khổ. Nàng vẫn cảm thấy bơ vơ lạc lõng rồi đột
nhiên nảy sinh ra những tư tưởng luyến thương hoặc nổi loạn, quấy phá
tất cả mọi người. Linh hồn của Tuyết Phương đã chính thức lưu ngụ vào
một phần trong thân xác của Tâm Giao kể từ giây phút vọng tưởng
đó!
Thân mẫu của Tâm Giao thử lại lần cuối ý nghĩ của bà bằng cách giữ sự
thầm lặng quan sát dáng điệu đi đứng, ngôn từ, thói quen cùng những sở
thích thường lệ của Tâm Giao. Và, bà đã có câu trả lời rõ rệt. Nhất là,
ở những nơi những lúc nửa sáng nửa tối, bà tập trung sự chú ý nhìn vào
một nửa khuôn mặt của con gái bà. Bà nhận diện thực rõ ràng khuôn mặt
của Tâm Giao một nửa thấy bên ngoài có phần ánh sáng. Còn một nửa bên
kia, chìm khuất vào phần bóng tối mờ mờ phảng phất dáng dấp nhân diện
của Tuyết Phương, tuy không được rõ nét, nhưng khi cần, bà xử dụng một
nhãn thức xuất thế phi thường đã giúp cho bà hiểu một nửa sự sống là
của Tâm Giao, một nửa trú thân giờ đây đã do Tuyết Phương ngấm ngầm
biểu thị và đốc thúc những quyết định thầm kính của Tâm Giao.
Bà biết ngay phải làm gì để sớm chấm dứt tình trạng nhất sinh lưỡng
hồn, có thể khiến cho Tâm Giao, con gái của bà trở thành người thất tán
hồn phách, sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ không còn tự chủ để tự quyết
định đúng đắn tất cả những ý nghĩ của nàng. Bà vội rút vào phòng riêng,
nhấc điện thoại gọi đến trình bày tự sự cho một vị giáo chủ cao minh
hành đạo ở trong vùng. Đồng thời, bà cũng gọi cho song thân của Tuyết
Phương vốn là chỗ rất thâm tình để trình bày tất cả những điều bà đã
phát hiện cùng với những dự định để tìm cách cầu siêu tịnh độ cho Tuyết
Phương. Cũng là cách tìm lại quân bình tâm thức cho Tâm Giao, người con
gái út yêu thương của bà.
Điện thoại xong, trước tất cả mọi việc cần phải gấp rút thi hành ngay
sau đó, bà tiến sang cửa phòng đang đóng im lìm của Tâm Giao, từ tốn gõ
nhẹ mấy tiếng. Không thấy Tâm Giao lên tiếng trả lời. Bà đẩy cánh cửa
ghé nhìn vào. Tâm Giao nằm say ngủ bình thường. Nhìn nét mặt của cô con
gái, một nửa chìm xuống phần vải gối êm, phần còn lại bình dị như mọi
lúc thường. Bà cụ yên lòng để lại cho con một mảnh giấy dặn dò theo
lệ:
Đêm nay con đừng về khuya quá kẻo bị lạnh, cảm thì khổ nghe
con!
Tâm Giao thức dậy sau một giấc ngủ dài. Dù là đêm mùa hè, theo thói
quen, mẹ nàng vẫn cài kín các cánh cửa kính để đảm bảo cho mọi sự an
toàn, nhưng Tâm Giao vẫn cảm thấy trong người nàng lạnh buốt khác
thường. Nàng mặc thêm một cái áo len dày và đi ra ngoài nhà bếp để tìm
một vài món ăn. Lục lọi một lúc, Tâm Giao ngồi xuống ăn hết 3 cái trứng
Ộốp-laỢ, nửa ổ bánh mì và một ly cao sữa lạnh. Nàng nhắc điện thoại và
không cần coi phone-book, nàng gọi đúng số phone của Đoàn Hùng, nói với
chàng rằng nàng đang rất muốn gặp anh lắm. Bên đầu dây bên kia, Đoàn
Hùng trả lời với giọng còn ngái ngủ:
Có chuyện gì cần lắm không vậy Tâm Giao? Sáng sớm ngày mai chúng ta còn
phải đến nhà quàn sớm với Tuyết Phương để cùng dự lễ đọc kinh cho nàng.
Chắc em đã biết?
Tâm Giao vờ như không nghe. Nàng khẩn khoản yêu cầu:
Em muốn gặp anh ngay bây giờ Có việc cần lắm Anh đến quán "Bờ Hồ" gặp
em.
Nói xong nàng cúp máy, không kịp để cho Đoàn Hùng nói thêm nửa
lời.
Phần Tâm Giao. Nàng trở vào phòng ngủ lấy cái ví tay, nhẹ nhàng không
gây một tiếng động nhỏ, rồi nàng lách cửa ra xe rồ máy chạy thẳng đến
nơi đã hẹn với Đoàn Hùng.
Hai người chạm mặt nhau trong khu parking-lot, bên ngoài quán cà phê Mễ
mở sớm giữa bầu không khí tinh khôi của buổi đầu ngày, ánh đèn điện mù
mờ chiếu lại từ những hộp đèn còn sáng bên ngoài các căn tiệm chung
quanh. Tâm Giao mở bật cửa nhưng ngồi lại ngay xe như có ý chờ đợi Đoàn
Hùng đi tới. Nàng thản nhiên không để lộ một chút khác thường nào cho
đến khi người thanh niên mà lúc thường Tâm Giao xem như một người anh
trai khả kính, bỗng nhiên nàng bước hẳn ra ngoài xe, chồm tới ôm chặt
lấy Đoàn Hùng, níu đầu chàng xuống đặt một cái hôn nồng cháy trên môi
chàng khiến cho Đoàn Hùng quá đỗi bỡ ngỡ, không kịp phản ứng đành đứng
chết trân nhận lấy nụ hôn cuồng dại của Tâm Giao. Nàng nói trong hơi
thở dồn dập:
Em nhớ anh! Em nhớ anh! Nhớ anh lắm, biết không?
Đoàn Hùng không tránh khỏi kinh ngạc trước cử chỉ quá thân mật và bất
ngờ của Tâm Giao. Chàng vội vã khoác tay:
Tâm Giao! Em làm gì kỳ vậy? Em không nhớ chúng ta sắp sửa phải đến với
Tuyết Phương?
- Nhớ! Em nhớ rõ lắm. Nhưng bây giờ còn sớm, chưa tới giờ mà. Anh hãy
chiều em một chút rồi em sẽ nói hết mọi việc cho anh nghe! Chịu
chưa?
Đoàn Hùng lùi lại nửa bước như cố gắng giữ lấy khoảng cách bình thường
trong khi Tâm Giao cứ lù lù sấn tới. Những nụ hôn cuồn loạn nàng tiếp
tục đặt lên môi lên má của người thanh niên đang bối rối vô
cùng.
Rồi thay vì đưa nhau vào bên trong quán cà phê ỘBờ HồỢ như đã hẹn
trước, Tâm Giao níu lấy tay Đoàn Hùng kéo chàng lên xe, rồ máy, chạy
thẳng về phía Nam trên một xa lộ đã bắt đầu có nhiều hơn ánh đèn xe lao
đi vun vút trong lúc ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân
đồi.
Xe chạy một lúc thì Tâm Giao lái rẽ vào một lối đi tương đối nhỏ hẹp,
dẫn đến một khu Motel tọa lạc sát cạnh một eo biển nhỏ có nhiều hàng
cây xanh mát, không khí thật tĩnh lặng bình yên. Tâm Giao tự động mở ví
lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho viên quản lý motel, nói với ông ta
rằng nàng cần một căn phòng thoáng mát cho hai người trong nhiều ngày
và căn phòng trọ này có thể nhìn được ra mặt biển. Nhất là nàng không
muốn bất cứ một ai quấy rầy. Cần điều gì thì nàng sẽ gọi. Viên quản lý
vâng dạ rối rít rồi trao cho Tâm Giao hay tấm thẻ nhựa có từ tính,
chính là khai cái Ộchìa khóaỢ cửa phòng.
Cùng với Đoàn Hùng ngơ ngơ ngáo ngáo không biết người bạn gái vốn rất
thùy mị của người mình yêu thường ngày hôm nay đang làm những việc khác
thường gì. Đoàn Hùng chỉ có một cách làm theo những yêu cầu của Tâm
Giao.
Hai người bước vào phòng sau cánh cửa đã khóa cẩn thận cả hai chốt trên
và dưới, Tâm Giao nắm sợi dây kéo mạnh để cho tấm màn vải che khung cửa
sổ dạt về một phía cho ánh sáng ban mai ùa vào làm rực rỡ căn phòng.
Phía bên ngoài cửa sổ là một khu đất trống hoang vu, hoa và cỏ dại mọc
đầy, phe phẩy phất phơ đong đưa trong nắng sớm. Xa hơn một chút nữa
dưới kia là mặt biển vắng lặng mênh mông, chưa thoáng một bóng người.
Tất cả những ngọn đèn trang bị trong phòng đều được Tâm Giao mở lên
sáng chói. Đoàn Hùng thờ thẫn đứng trông, chưa biết phải phản ứng như
thế nào thì Tâm Giao lên tiếng:
Anh lạ lắm phải không, Đoàn Hùng? Anh không tin rằng em là Julianne
Tuyết Phương của anh ngày nào? Hôm nay em phải mượn tạm thân xác của
Tâm Giao, bạn em để cùng anh trò chuyện, ân ái cho thỏa biết bao nhiêu
mong nhớ đã qua kể từ mùa lễ Easter năm rồi?
Đoàn Hùng nghe Tâm Giao nói như vậy, chàng cũng thấy niềm sợ hãi gợn
lên từ các lỗ chân lông. Tuy nhiên, chàng cũng đánh bạo hỏi chuyện
Tuyết Phương, giờ đây đang trú hồn trong thân xác của Tâm Giao. Những
câu hỏi Đoàn Hùng gặn hỏi người yêu là những câu chỉ liên quan đến
những điều thật riêng tư giữa chàng với Tuyết Phương mà không một ai
biết, kể cả Tâm Giao, trong đó có những con số bí mật thuộc trương mục
cá nhân của hai người. Tuyết Phương, qua hình dạng của Tâm Giao bằng
xương bằng thịt, đã trả lời Đoàn Hùng thật rõ ràng chính xác. Tuyết
Phương còn như thấu hiểu tâm trạng đầy ngờ vực của người yêu, nhưng
nàng cũng chẳng tỏ ra điều gì bất bình.
Như thói quen giữa hai người mỗi khi hẹn hò ân ái, nàng sà vào vòng tay
Đoàn Hùng, tựa đầu lên vai người yêu như muốn tìm lại nơi chàng một sự
che chở bình yên. Nàng nói trong hơi thở nhỏ nhẹ:
Đoàn Hùng Anh hãy ôm chặt người em. Em cảm thấy lạnh lắm! Rồi hãy hôn
em như mọi khi anh vẫn làm. Đi anh! Đi anh!...
Ma
Ám
... Chàng chợt tỉnh thức như vừa trải qua một cơn mê tội
tình, đúng vào lúc Tâm Giao (hay là Tuyết Phương, Đoàn Hùng cũng không
biết rõ!) hé cặp mắt mãn nguyện nhìn chàng. Tâm Giao choàng bật dậy như
vừa trải qua một giấc chiêm bao. Có lẽ Tâm Giao đã hoàn hồn nhận chân
ra sự thật. Nàng bẽn lẽn dấu mặt đi...
- Anh... ! Anh đã phạm một tội lỗi tày trời mà anh... Chính anh không
thể tự chủ được... Anh đã phá hoại... Phá hoại Tâm Giao. Anh biết phải
làm sao bây giờ?
Gương mặt thành khẩn của người thanh niên nói lên tất cả nỗi niềm ái
ngại ăn năn. Chàng không hề có chút chủ tâm cố ý dụ dỗ và phá hại đời
con gái của Tâm Giao. Nhưng mọi việc đã diễn ra trong khoảng thời gian
rất mực bình thường.
Phần Tâm Giao như đang phải sống lẫn lộn trong một trạng thái nửa tỉnh
nửa mệ Nửa cũng ái ngại muộn phiền, nửa còn lại thì tỏ ra hoàn toàn
hưng phấn, khiến khuôn mặt của Tâm Giao có lúc rạng rỡ vô bờ, khi thì
trĩu nặng mối ưu tư da diết.
... Hai người bình thản rời khỏi phòng trọ, không quên máng tấm bảng có
đề chữ ỘDo not disturbỢ lên cái nắm cửa. Họ lấy xe quay ngược hướng cũ
trở về. Không quên dặn dò viên quản lý:
Chúng tôi đi ra ngoài một lát và sẽ trở lại. Không cần thiết phải làm
sạch sẽ căn phòng!
Họ trở lại quán ỘBờ HồỢ để cho Đoàn Hùng lấy xe của chàng rồi hai người
nối gót lái xe trở về khu nhà quàn mà mọi người đang thắc mắc không
biết vì sao bỗng nhiên hôm nay cả hai người, Tâm Giao và Đoàn Hùng đều
cùng một lúc vắng mặt, cũng cùng một lượt trở lại nơi đây.
Hai người rất tâm đầu ý hợp khi phải trả lời các câu hỏi của một người
chung quanh:
- Anh Đoàn Hùng đi đâu mà giờ này mới đến... ?
- Chị Tâm Giao chắc phải giải quyết một số công việc phải làm...
?
- Bộ hai người đi chung với nhau sao vậy?
Đoàn Hùng mau mắn trả lời:
- Không phải! Chúng tôi đến đây vừa đúng lúc mà thôi!
Nhà xác hôm nay có thêm sự hiện diện của nhiều người. Bên trong căn
phòng để thi hài Tuyết Phương có nhiều Phật tử tăng ni cùng với ba vị
cao tăng được thỉnh đến đây để liên tục cử hành các tang nghi tế tụng
cầu siêu và Ộtrò chuyệnỢ với người đã chết đang nằm trong cỗ quan tài.
Lễ tất của một ngày có lẽ đã vãn. Các vị cao tăng cùng các tăng ni Phật
tử lục đục kéo nhau ra về.
Một người trong tang quyến ghé tai Tâm Giao nói nhỏ:
- Bác gái có gọi sang nhà chúng em sáng nay khi chị đã đi, dặn rằng hôm
nay chị Tâm Giao về nhà sớm. Hình như bác có chuyện gì cần nói với
chị.
Tâm Giao tỏ ra tỉnh táo. Nàng đảo mắt nhìn mọi người và liếc thật nhanh
về cỗ quan tài rồi ra xe chạy thẳng về nhà trong khi Đoàn Hùng còn đang
lặng lẽ đúng chú mục nhìn vào một khoảng không bất định.
Chiều đã xuống hẳn không còn vương bóng nắng. Không gian mang một màu
xám đục đìu hiu. Trời không có gió nhưng Tâm Giao cảm thấy cơ thể của
nàng lạnh khác thường. Những cảm giác bải hoải ê ẩm khắp chỗ và nơi hạ
thân con gái lần đầu tiên va chạm xác thịt mật thiết với người khác
phái khiến Tâm Giao cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nàng bước vào nhà trong
khi mẹ nàng vừa quay lưng lại trước bàn thờ Phật. Bà cụ kín đáo nhìn
con rồi lên tiếng, ánh mắt cụ phảng phất nỗi lo âu:
- Con đã về?
Tâm Giao đáp trong khi không nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền từ của
mẹ:
- Dạ!
- Chắc con đã mệt, hãy tắm gội rồi ra ăn chút gì kẻo đói. Thức ăn mẹ đã
dọn sẵn để cả ở trên bàn.
- Cám ơn mẹ!
Nói xong, nàng bước về phòng riêng, tắm rửa qua loa rồi trở ra phòng
ăn. Nàng hỏi mẹ:
- Con nghe người nhà Tuyết Phương nói mẹ dặn con về sớm. Có chuyện gì
cần nói với con vậy mẹ?
- Không! Mẹ sợ khi con về thì mẹ đã đi ngủ, không kịp cho con biết rằng
hôm nay trở đi sẽ có các Thầy cùng với ban tụng niệm của chùa mỗi ngày
sẽ đến tụng kinh siêu độ cho Tuyết Phương cho đến ngày an
táng.
Tâm Giao thản nhiên nghe mẹ nói như vậy, không chút thắc mắc. Tang lễ
nào cũng đều tiến hành đầy đủ các nghi thức tôn giáo để cầu nguyện siêu
thăng tịnh độ cho hương hồn người chết. Nàng đáp lời mẹ:
- Vậy hả mẹ! Con đã thấy các Thầy cùng các Phật tử đến tụng kinh hôm
nay.
- Phải rồi! Ngày mai cũng sẽ như thế cho đến khi lễ an táng hoàn tất,
vẫn còn phải tụng niệm mãi cho Tuyết Phương. Con quên Tuyết Phương đã
chết bất đắc kỳ tử trong một hoàn cảnh quá bi thương hay sao?
Gương mặt Tâm Giao tự nhiên tối sầm lại như chính nàng đang mang nặng
một nỗi buồn. Mẹ nàng nhìn dáng con với vẻ ái ngại, tiếp tục nói như cố
tình giải thích cho một người khác:
- Con cũng biết Tuyết Phương đã vô tình gánh lấy một cái chết đầy oan
khiên và bất ngờ. Tội nghiệp cho cô ấy biết là chừng nào. Ai mà giữ
được cho lòng khỏi vương mang thương xót. Ngay chính Tuyết Phương cũng
không thể đành đoạn lìa đời giữa thời kỳ tuổi xuân đầy hoa mộng với những
ước vọng của tương lai, của tình yêu với Đoàn Hùng, và của những người
thân yêu ruột thịt.
Lại với một cái chết đột ngột không thể ngờ như vậy nên hương hồn của
Tuyết Phương chắc chắn còn nhiều tiếc thương lưu luyến, chưa đành tâm
xa lìa thân xác, xa lìa cuộc sống với những liên hệ tình cảm luyến ái
thường tình. Một cái chết như vậy, nếu không liên tục lễ tụng và các vị
cao tăng chủ lễ không kiên nhẫn ôn tồn và thương yêu giải thích cặn kẽ
mọi đều thì Tuyết Phương sẽ khó lòng an tâm ra đi lắm!
Bà cụ kịp ngừng lại ở đó. Bà nhìn con như đang dò xét thêm một đệ tam
nhân vô hình đang ẩn dật trong chính xác thân con gái bà. Bà cố tình
không nói rõ hơn với ỘhọỢ về những điều linh thiêng huyền diệu của một
oan hồn vừa mới trải qua cái chết cực kỳ kinh hoàng và bất chợt, trong
khi tâm tư còn đầy nghiệp lực luyến ái thì nhất định không thể tự yên
ổn chấp nhận lấy những thương đau để an lòng ra đi trong thanh thản nhẹ
nhàng...
Nhờ bà cụ đã thâm niên chay tịnh đạt đến một trừng giới thanh lọc cả
thân cả tâm nhiều phần sáng suốt, lại kiên tâm trau dồi đạo pháp, tìm
tòi, nghiên cứu uyên bác về những tri kiến siêu hình với các vị cao
minh tu giới, và các bộ sách siêu linh khoa học nên bà hiểu rõ rệt
những trạng thức siêu nhiên đang tuần tự diễn ra trong cái chết của
Tuyết Phương. Và Ộcảm, nhậnỢ Ở hình hài, nhân dáng của con, bà hiểu và
biết rõ phải gấp rút tiến hành đầy đủ và thật đúng các nghi thức tôn
giáo dành cho một người chết trong những giai đoạn chuyển tiếp sinh hóa
kéo dài trong suốt 49 ngày.
Bà đã điện thoại để trình bày, bàn bạc sắp đặt các nghi thức tịnh độ
cho linh hồn của Tuyết Phương. Mặt khác, đích thân bà gọi mời và xin
các vị cao tăng cùng hàng tăng ni phật tử, những người trong ban lễ
tụng của chùa từ hôm nay liên tục cử hành các buổi lễ tụng tại nhà quàn
bên cạnh quan tài của Tuyết Phương cho đến khi ngày chôn táng cho
nàng.