Bí
Mật Miếu Hoang Ven Đường
Phần
1
Hầu như dọc các tuyến đường bộ, đường trên khắp đất nước,
nơi nào cũng có những ngôi miếu nhỏ. Bình thường, ít ai chú ý đến những
ngôi miếu nhỏ xíu, cất đơn sơ, nằm khiêm tốn bên vệ đường hoặc bờ sông,
mép rạch. Thế nhưng thử hỏi thăm lai lịch những ngôi miếu ấy, khi nghe
kể xong, chắc chắc ai cũng phải rùng mình. Ngoại trừ một số tín đồ tôn
giáo xây miếu trước cửa nhà đề thờ thổ thần, còn lại, hầu hết những nơi
khác, người ta cất miếu để nhang khói cho những người chết oan, chết
thảm khốc giữa đường. Vì vậy những ngôi miếu ấy được gọi lả “miếu oan
hồn”, “miếu cô hồn” hoặc “miếu vong hồn”.
ghé thăm thehe9x.wap.sh để đọc thêm nhiều truyện
nhé!
Những cái chết rùng rợn, chết oan giữa đường chiếm số ít là do ngã
bệnh, đột quị, số đông còn lại thuộc về tai nạn giao thông. Mà đã chết
tại chỗ do tai nạn giao thông thì hiếm có cái chết “hiền”. Chuyện nạn
nhân bị phanh thây, tay một nơi, đầu một nẻo đã ám ảnh tâm trí những cư
dân sống ven quốc lộ thường xuyên. Có lẽ do chứng kiến và bị ám ảnh
những cái chết thảm khốc ấy, người ta thường thấy ma, quỉ. Và khi có
người bị ma nhát, quỉ ghẹo, những nơi ấy, người ta lập ngay miếu thờ.
Về mặt tâm linh, người ta cho rằng những ngôi miếu ấy sẽ giúp vong hồn
người chết sẽ được siêu thoát, không quấy rầy người sống. Về mặt xã
hội, những cái miếu ấy xem như “biển báo” cho những người điều khiển xe
trên đường biết rằng “nơi đây thường xảy ra tai nạn chết người rùng
rợn”.
Tại cây số thứ 25, Bàu Cỏ, xã Tân Hung, huyện Tân Châu, Tây Ninh có một
ngôi miếu nhỏ. Theo lời người dân nơi đây kể lại, cái chết đầu tiên xảy
ra nơi đây vào nằm 1975 là một cô gái. Thời điểm đó, con đường này chưa
tráng nhựa, nhà cửa thưa thớt. Đó là con đường của cánh xe “be” tải gỗ
đại thụ nặng hàng chục tấn từ rừng già Campuchia về. Hàng đêm từng đoàn
xe “be” chạy rung rinh mặt đất cho đến sáng. Để trốn thuế kiểm lâm đặt
chốt tại Tân Trung, mỗi đoàn xe chỉ mở đèn chiếc đầu tiên và chiếc cuối
cùng. Những chiếc chạy giữa chỉ mở đèn gầm.
Một buổi sáng sớm, người dân địa phương rúng động khi phát hiện xác
chết của một cô gái nát bấy nằm giữa đường. Có lẽ, tai nạn xảy ra từ
lúc nửa đêm và từng chiếc xe nằng hàng chục tấn cứ liên tiếp nghiền xác
cô gái cho đến khi phát hiện. Người dân địa phương phải nhặt từng mẩu
xương và chút thịt vương vãi lẫn với đất cát để mai táng. Không hiểu vì
sao, cái đầu cô gái còn nguyên vẹn nằm lăn lốc trong một vạt cỏ hôi cao
quá đầu người.
Bẳng một thời gian, đêm nọ, bà Hai là người mẹ chiến sỹ đã từng bám trụ
vùng đất cách mạng từ thưở kháng chiến đến lúc đất nước thống nhất, có
chuyện cần phải đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn vào ban đêm. Bỗng nhiên
bà trông thấy một mái tóc đen, dài xõa xuống từ ngọn cây xay xuống đến
mặt đường. Bà không thuộc loại yếu bóng vía nên bình tĩnh bước đến gần
để xem đó là chuyện gì. Qua ánh sáng nhập nhoạng của ánh trăng non bà
trông thấy một cái đầu không có thân hình. Cái đầu mang gương mặt đầy
máu đang lơ lửng trên cành cây xay đang nhe răng cười. Bà quét lia ánh
đèn bình ac quy soi vào thẳng gương mặt kia. Ngay lập tức gương mặt
biến mất. Không tin dị đoan, bà quay trở về nhà báo với Chính quyền
Cách mạng Lâm Thời rồi xách súng AR15 huy động mấy đứa con đang là du
lích xã ra bao vây khu vực đó. Bà nghĩ một phần tử nào đó đang mượn
chuyện ma quỉ nhát bà với mục đích quấy rối trị an. Thế nhưng lùng sục
suốt đêm vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Ngày hôm sau, chính anh con trai út
của bà đi ngang chổ cây xay lại bị “ai đó” nắm tóc giật. Anh ngước nhìn
lên và trông thấy những gì hôm qua mẹ anh trông thấy.
Một tháng sau, người con rể thứ năm của bà Hai sử dụng chiếc xe hon da
67 đi công việc. Khoảng 12 giờ trưa, anh về đến ngỏ nhưng không quẹo
vào mà đâm thẳng vào gốc cây xay chấn thương sọ. Khi người nhà chạy ra
sơ cứu, mặc cho mồm, khóe mắt lẫn lỗ tai ứa máu, anh vẫn cố thều thào
nói đứt quãng: “Nó ở trên cây xay…”. Chỉ nói có vậy, anh tắt thở
Sau này, rất nhiều người dân đi ngang qua đó vào ban đếm hoặc trưa vắng
thỉnh thoảng lại thấy cái đầu có mái tóc dài lơ lửng trên ngọn cây xay.
Sự việc được báo cáo về Công an huyện. Lúc đó, ông Sáu M. là trưởng
Công an huyện đã ghi nhận sự việc vào sổ tay để đặc biệt quan tâm theo
dõi hiện tượng nhưng không có kết luận. Người dân đã tự nguyện đem cây,
lá đến gốc cây xay lẳng lặng cất ngôi miểu nhỏ đốt nhang khấn vái, cầu
xin cô gái đừng quấy phá để họ yên tâm đi thăm đồng khuya sớm. Từ đó,
cái đầu không còn thấy xuất hiện nữa. Cho đến tận bây giờ, khi con
đường đã được tráng nhựa khang trang, rộng rãi, thoáng đãng nhưng thỉnh
thoảng nơi đó vẫn xảy ra tai nạn giao thông.
Ven quốc lộ I A đoạn Bình Thuận có ngôi miếu được người dân cho là thờ
Hông Hài Nhi.
Cánh tài xế Bắc Nam truyền miệng nhau rằng, đó là ngôi miếu linh thiêng
nhất tuyến đường vạn lý này. Và bất cứ tài xế nào đi ngang qua đều phải
nhấn còi chào “cậu”. Họ kể rằng, cách nay khoảng 20 năm, mẹ con người
ăn xin đi bộ dọc từ miền Trung hướng về Sài Gòn, khi đến đoạn đường này
thì quá nửa đêm. Hai mẹ con chui vào sau một tảng đá ngủ chờ sáng đi
tiếp. Gần sáng, khi mẹ còn ngủ đứa bé chỉ mới 5 tuổi đi ra đường và bị
một chiếc xe tải cán chết. Sáng dậy, bà mẹ vùi tạm xác đứa con sau tảng
đá rồi tiếp tục hành trình. Từ đó, cánh tài xế đi đêm ngang đoạn đường
này thường trông thấy bất ngờ một đứa bé đứng giữa đường ngay trước mũi
xe. Phãn xạ tự nhiên, họ thắng thật gấp thế là xe lật nghiêng. Hầu hết
những vụ tai nạn giao thông xảy ra nơi đây, khi tài xế thoát chết đều
khẳng định đã lâm vào tình huống y như vậy. Ông Chiêu, cư ngụ ở xã
Khánh Hậu, Long An, có thâm niên 40 năm lái xe, nay đã giải nghệ kể,
chính ông đã từng “vướng tay lái” một lần tại đoạn miếu “cậu Hồng Hài
Nhi”. Lần đó ông chở trái cây từ Tiền Giang ra cửa khẩu Móng Cái. Trên
xe ngoài ông còn 1 lái phụ và bà chủ hàng. Xe đang ngon trớn với tốc độ
khoảng 80 km/giờ. Chợt lái phụ hét: “Có đứa con nít nhà ai đứng đón xe
kìa”. Ông nhìn theo ánh đèn pha dài ra phía trước nhưng chẳng thấy gì
cả. Đột nhiên, ngay trước đầu xe khoảng 5 mét, ông chợt thấy một đứa bé
trần truồng đứng giữa đường. Bà chủ hàng thét hoảng: “Coi chừng con
nít!”. Ông đạp thắng sát sàn xe. Chiếc xe bị thắng đột ngột quay ngang
rồi lộn 2 vòng. Giây phút kinh hoàng trôi qua, ông chui ra khỏi chiếc
xe bẹp dúm để quan sát xem đứa bé có bị chiếc xe cán trúng không. Không
có đứa bé nào cả. Bà chủ lẫn anh phụ xế cũng thoát chết nhưng bị xây
xát, máu me đầy người đã cùng ông dùng đèn pin rọi nát mặt đất vẫn
không thấy đứa bé nào cả. Qua cánh tài xế dừng xe chia buồn, ông mới
hay đoạn đường này có ngôi miếu của “cậu”. Đến sáng, bà chủ hàng kinh
sợ bỏ tiền nhờ người xây sửa ngôi miếu bằng cây đã mục thành ngôi miếu
xi măng. Từ đó, ông bắt chước cánh tài xế khác, cứ đến đoạn đường này
là bóp còi “chào”. Những chuyến hàng đi ngang miếu “cậu” nhằm ngày mùng
1 hoặc 15 âm lịch, ông đều dừng xe đốt nén nhang van vái “cậu” độ trì
tay lái.
Đoạn đường kinh hoàng thứ hai đối với cánh tài xế Nam Bắc là cung đường
cũ qua đèo Hải Vân. Cung đường dài 25 km này có hơn 42 ngôi miếu. Theo
anh Dũng, cư dân địa phương cho biết: “Con số 42 là bề nỗi. Nếu tính
luôn những ngôi miếu đã mục nát tự hủy thì có hơn 60 cái. Một số miếu
không còn tồn tại nhưng người ta vẫn cứ thắp nhang dưới các gốc cây ven
đường”.
Mỗi ngôi miếu ở đây đều gắn liền đến “sự tích” của ít nhất 10 vụ tai
nạn giao thông thảm khốc. Ngôi miếu ở cung đường cuối trước đi lên đỉnh
đèo là nơi xảy ra vụ đổ xe vận tải hành khách làm chết 50 người vào năm
1998. Chiêc xe chở hành khách từ tp, Hồ Chí Minh đi Hà Nội đang rặn ga
bò chậm rãi lên đỉnh đèo. Bất ngờ từ phía ngược chiều, nơi đầu khúc
cua, một chiếc xe tải xuất hiện lao nhanh xuống. Chiếc xe tải đã mất
thắng. Ông Hải - Tài xế xe khách, cư ngụ ở phường I, quận 8, tp. HCM
chỉ còn biết nép xe ven mép thung lũng sâu hun hút nhắm mắt chờ đợi
thảm họa. Bị chiếc xe tải lao thẳng vào, chiếc xe khách văng ra khỏi
thanh chắn bảo vệ và lao vụt xuống thung lũng. Không ai còn sống, chỉ
mỗi người tài xế vướng người vào một nhánh cây nhô ra lưng chừng thung
lũng. Người tài xế ôm nhánh cây chịu trận suốt một ngày mới được những
người cứu hộ tìm thấy. Người tài xế bị khủng hoảnh tinh thần, suốt ngày
lơ ngơ như người đã mất hồn. Hơn 10 năm sau ông mới quên được thảm họa
và trở lại bình thường nhưng vẫn chưa đủ can đảm đặt tay vào vô lăng.
[trang
1] [trang
2]