NGÀY
THỨ BA
Buổi sáng, tôi nhận được email hồi âm của nhân vật
thần bí đó.
“Chào anh:
Anh thông minh hơn tôi tưởng một chút. ‘Hai đứa trẻ chơi trốn tìn trong
căn phòng lớn?’ Ví von của anh rất thú vị, nhưng không được chuẩn xác
lắm. Xác thực hơn phải là một con chuột và một con mèo chơi trốn tìm
trong căn phòng lớn, tôi chính là mèo, còn anh là chuột. Được rồi, tôi
đã từng nói trong truyện của anh có rất nhiều sai sót, bây giờ tôi nghĩ
được ra một ít rồi, ví dụ như ba câu chuyện cổ về Yên Chi. Trong câu
chuyện đầu tiên, anh nói là chồng của Yên Chi là Âu Dương An vì phải đi
đánh trận nên mới rời khỏi Hoang thôn. Thực ra không phải như vậy, mà
do Hoang thôn bị bọn cướp biển đột kích, Âu Dương An bị cưỡng ép bắt
cóc ra ngoài biển. Từ đó Yên Chi chỉ có thể một mình trong căn phòng
trống vắng đợi chồng quay trờ về. Vài năm sau, người ta phát hiện một
con thuyền của bọn cướp biển đang trôi dạt trên biển, tất cả những
người trên thuyền đều đã chết và biến thành những bộ xương trắng toát,
đây chính là “con thuyền ma” mà mọi người vẫn hay gọi. Chúng chính là
toán cướp biển đã cướp sách Hoang thôn thủa nào, văn tự ghi lại trên
thuyền cho thấy, sau khi thuyền cướp biển đi khỏi Hoang thôn không bao
lâu, những tên cướp biển này chết dần chết mòn từng tên một, cuối cùng
chỉ sót lại một người, đó chính là Âu Dương An, người mà bọn chúng đã
bắt cóc. Nhưng trên thuyền lại không phát hiện thấy xác và quần áo của
Âu Dương An. Anh ta đã mất tích trên con thuyền ma như một điều bí
ẩn.
Câu chuyện thứ hai, anh kể rằng linh hồn của Yên Chi và Âu Dương An
tương ngô vào đêm tết trùng dương, kết quả là sinh hạ được một cậu con
trai. Anh nói sai rồi, vào năm thứ 3 mà Yên Chi chia li cùng chồng, cô
phát hiện ra một người đàn ông bị chết đuối bên bờ biển, hóa ra chính
là Âu Dương An, chồng cô. Yên Chi đem xác chồng về nhà, hàng đêm lấy
máu của mình bôi lên môi chồng, cuối cùng anh chồng đã sống lại. Nhưng,
tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương An đã chết, vì thế anh chỉ có
thể âm thầm trốn đi, giống như một người chồng mà, sau này cùng Yên Chi
sinh hạ một cậu con trai.
Câu chuyện thứ ba, anh kể rằng đào được một tấm bia khắc trong mộ phần.
Thế anh có biết kết cục của những kẻ đào mộ đó không? Họ mang những văn
vật đào được từ trong mộ lên một chiếc xe khách để rời khỏi Chiết
Giang, kết quả lúc ra khỏi tỉnh ngoài thì xe gặp tai nạn, điều mà khiến
người ta không thể tưởng tượng được ở chỗ, tất cả các hành khách khác
trên xe đều không hề gặp nguy hiểm, chỉ có duy nhất ba tên đào trộm mộ
mất mạng.
Nghe tôi nói bao nhiêu là chuyện như vậy, anh nhất định rất ngạc nhiên
đúng không?
Dĩ nhiên, bản thân anh không ý thức được, thực ra anh sớm đã mắc sai
lầm rồi, anh cơ bản không nên viết truyện ngắn ‘Hoang thôn’ này, càng
không nên đăng truyện ngắn này trên tạp chí để bao nhiêu người biết
được sự tồn tại của Hoang thôn. Anh nhất định sẽ hỏi tôi tại sao, thật
đáng tiếc tôi cũng không biết tại sao. Tóm lại là anh và tồi đều không
thể tưởng tượng được, truyện ngắn này sẽ gây ra hậu quả thế
nào.
Nếu như anh nhất định muốn tôi để lại tung tích khi thì tung tích của
tôi là
Nhiếp Tiểu Sảnh”
.
Nhiếp Tiểu Sảnh? Tôi đột nhiên cười ngớ ngẩn một lúc, sao u hồn xinh
đẹp trong “Liêu trai chí dị” lại chạy ra đây gừi email cho tôi? Còn
nữa, tại sao tôi luôn cảm thấy ba câu chuyện mà cô ta hoặc anh ta so
với "Hoang thôn" của tôi càng giống tiểu thuyết?
Đại khái cô ta hoặc anh ta cũng đang cùng tôi thêu dệt câu chuyện thì
phải, tôi đã từng đăng lên mạng một chủ đề bàn luận về ba câu chuyện
tại Hoang thôn thời cổ đại.
Thế giới mà chúng ta nhìn thấy, những việc mà chúng ta nghe thấy rút
cuộc là chân thật hay là hư cấu? Cũng một chuyện từ miệng của nhiều
người khác nhau rút cuộc có thể xuất hiện bao nhiêu “ảnh trong gương”
đây? Những câu chuyện mà chúng ta nghe thấy, thực ra không phải là thực
chất của sự vật, mà là cái bóng của sự vật phản chiếu ra những hình
khác nhau. Ví dụ, những chữ cái chúng ta nhìn thấy trong gương đều là
ngược, nếu như thực tế của chữ cái vốn dị ngược lại, thì trong gương sẽ
phản chiếu lại hình dáng đúng, vậy thì chúng ta nên hay không nên cho
rằng những gì bản thân mình nhìn thấy chính là thực tế? Nếu như vậy thì
thực thể và hình phản chiếu sẽ trở nên lu mờ, ai trong chúng ta cũng
không thể phân biệt rõ ràng. Tôi nhắc đến ba phiên bản khác nhau của
một câu chuyện và mỗi phiên bản của câu chuyện đều có quan hệ mật thiết
với người kể. Đương nhiên, phiên bản cuối cùng của câu chuyện là bia mộ
của người chết. Mặc dù tôi đã từng nói rằng người chết không nói dối
nhưng chỉ cần chúng ta suy nghĩ sâu xa một chút thì lẽ nào người chết
không nói dối sao? Đến đây chúng ta phát hiện, hoặc là vẫn tồn tại
phiên bản thứ tư, phiên bản thứ N, còn những người đọc truyện như chúng
ta lại giống như đang đứng trước vô số những tấm gương trong căn phòng
mê cung, đứng trước một tấm gương chúng ta đều tự mình cho rằng bản
thân đang nhìn thấy sự thật. Nhưng nếu như soi hết tất cả số gương đó,
có lẽ chúng ta sẽ phát điên.
Biết đâu vẫn còn có nhiều hơn nữa những phiên bản kỳ dị xuất hiện.
Nhưng bây giờ đối với người tự xưng là “Nhiếp Tiểu Sảnh”, tôi càng lúc
càng hứng thú.
Tôi lập tức trả lời email cô ấy hoặc anh ấy.
“Nhiếp Tiểu Sảnh:
Cho dù tôi xưng hô với bạn như vậy, nhưng tôi không tin là bạn từ Chùa
Lan Nhược chạy ra, bạn phải biết rằng tôi không phải là Ninh Thái
Thần(1), mà là Yến Xích Hà(2) trừ yêu diệt quỷ.
Ngoài ra, bạn nói mèo bắt chuột tôi không phản đối, nhưng tại sao bạn
nhất định phài làm mèo, tôi làm chuột nhỉ? Tôi thấy phải ngược lại mới
đúng.
Tôi hy vọng bạn chỉ là đang sáng tác truyện hoặc là đang viết một bộ
tiểu thuyết, nếu như đúng như vậy, tôi nghĩ tôi có thể ủng hộ bạn.
Nhưng nếu như bạn vẫn tiếp tục giả mạo thần thánh ma quỷ để dọa nạt tôi
thì tôi sẽ đưa email của bạn vào địa chỉ từ chối nhận thư.
Tùy bạn hồi âm hay không”.
Sau khi email này được gửi đi, tôi cảm thấy thanh thản hơn mấy ngày
trước một chút, phải biết rằng bình thường tôi sẽ không nói chuyện như
vậy.
[trang
1] [trang
2] [trang
3] [trang
4] [trang
5]