Bãi
Biển Linh Thiêng
Phần
1
Đêm đen dày đặc, một bóng trắng bất ngờ xuất hiện làm cho
đám công nhân nữ kêu lên ầm ĩ: - Ôi! Ma! - Một bóng trắng xuất hiện
kìa! Họ ôm chầm lấy nhau. Công việc tăng ca phải bỏ dở. Dũng đen quát
tháo: - Các cô làm cái trò quái quỉ gì vậy? Một cô trong đám, giọng vẫn
còn run đáp: - Tụi này vừa thấy ma đó. Dũng đen quắc mắt: - Các cô làm
biếng thì có ma với cỏ gì đâu? Một chị đứng ra, tỏ thái độ bất bình: -
Chúng tôi làm biếng thì đâu có đến đây. Thiệt tình là lúc nãy tôi thấy
một bóng ma áo trắng xuất hiện ở hành lang… nơi phòng sản xuất đấy.
Dũng đen xua tay: - Thôi đừng có đùa nữa. Hãy làm việc đi. Dũng đen vừa
nói dứt câu thì một cơn gió mạnh dữ dội thổi tạt vào. Mấy cô lại nhốn
nhào: - Ma! Ma lại xuất hiện nữa đấy! Mọi người lập tức chạy dồn lại
với nhau, mặc cho Dũng đen gào thét: - Ai ở vị trí nấy. Qua cơn bão
tiếp tục sản xuất! Tiếng một người phụ nữ trong nhóm kêu to: - Chúng
tôi không thể làm được. Gió thổi mạnh lắm. Hoà cùng với gió, như có
tiếng ai đó than khóc một cách bi thiết: - Trả mạng lại cho tôi! - Tôi
đói và khát lắm. Đám công nhân nữ đã ôm chầm lấy nhau. Rên rỉ: - Đó,
ông có nghe gì không? Ma lại xuất hiện rồi. Một cô gái nói: - Oan hồn
về đòi mạng ông chủ đó. Dũng gắt: - Nói tầm phào. Làm gì có cái chuyện
về đòi mạng chứ.
ghé thăm thehe9x.wap.sh để đọc thêm nhiều truyện
nhé!
- Thì ông chẳng nghe đó sao. Chị em công nhân
bàn tán xôn xao: - Tôi không dám làm nữa đâu. Nghỉ việc thôi. Dũng đen
gắt gỏng: - Các người tiếp tục làm việc đi. Không có gì phải sợ cả?
Nhưng ngoài trời gió vẫn thổi mạnh, cây cối gãy nghe răn rắc, đám công
nhân nữ lắc đầu thoái thác: - Không làm! - Không dám làm đâu. Tiếng gì
rít nghe dễ sợ lắm. Đó anh có nghe thấy tiếng gì đó không? Tiếng ma hờn
quỷ khóc đòi mạng kìa. Dũng đen trợn mắt, hắn ngó dáo dác: - Ma đâu mà
ma? Một chị công nhân xem ra cứng cỏi, đứng dậy, bước đến bên Dũng đen:
- Nếu vậy anh hãy một mình ra ngoài đó mà xem thử đi. Vừa nói chị vừa
đưa hai tay về phía trước đẩy tên Dũng đen ra ngoài: - Đi, đi ra ngoài
đó một mình xem. Dũng đen trừng mắt: - Nầy! Chị làm cái quái gì vậy
chứ? Cả đám nữ nhốn nháo: - Anh gan dạ lắm mà. Hãy ra xem tình hình ra
sao? Dũng đen quắc mắt: - Bộ các người điên hết rồi sao? Ngoài trời
giông bão như vậy mà bảo tôi ra ngoài đó. Gió mưa kia mà. Một chị đốp
chát: - Chứ hông phải không dám đi. Đồ chết nhát bày đặt làm phách.
Dũng đen tức khí xông tới: - Cô vừa nói gì? - Tôi nói anh là đồ chết
nhát. Chỉ được nước ăn hiếp chúng tôi thôi. Dũng đen nghiến răng: -
Trời! Cô tới số rồi, dám chửi tôi hả? Ngoài trời bão mỗi lúc một mạnh
hơn, gió giựt làm gãy cột điện, đứt dây điện, đêm bỗng tối thui, đám
công nhân nữ ôm nhau la chí choé: - Ma! Ma cắt dây điện rồi. - Ối trời
ơi! Làm sao bây giờ đây. Dũng đen cũng cuống cuồng lên: - Mấy cô ngồi
im tại chỗ không được chạy lung tung. Điện giật đó. Đám công nhân như
ôm cứng lấy nhau. Cơn giông đi qua, nhưng màn đêm thì dày đặc. Bóng
trắng lại chập chờn. Lần này Dũng đen cũng hồn bay phách tán, chạy vội
trở lại gần chỗ đám công nhân nữ, hắn hét lên: - Bình tĩnh đi nào. Phía
trong xóm dân chài, điện vẫn còn thấp sáng. - Hả? Sao kỳ vậy. Mưa bão
tại sao chỉ nhằm có chỗ nầy? - Như vậy là ma quỉ lộng hành rồi. - Đó
tôi đã nói mà. Tôi thấy ma rõ ràng mà không chịu tin. Dũng đen đành
phải ra lệnh: - Thôi hãy tạm ngừng làm ca nầy đi. Về nghỉ hết. Mọi
người vẫn co ro: - Làm sao mà dám về? Dũng gắt: - Chẳng lẽ ngồi đây ôm
nhau đến sáng à? - Nhưng trời tối quá làm sao mà thấy đường. Đụng phải
ma thì khốn. - Á! Trời ma xuất hiện kìa. Đám công nhân lại hồn vía bay
đi mất tụm đầu lại: - Con Hồng xỉu rồi! Tay chân nó
lạnh ngắt. Dũng đen lần mò tìm được chiếc đèn pin. - Có đèn rồi! Mọi
người xúm quanh lo cho cô Hồng... Ngoài biển bỗng xôn xao, đám công
nhân la réo om xòm. Sĩ Tiến tên giám đốc ra lệnh cho Dũng: - Mầy ra
ngoài đó xem lại xảy ra chuyện gì? Dũng đen bước vội ra ngoài, lát trở
vào: - Dạ, có một xác chết trôi ạ! Sĩ Tiến xua tay: - Mầy ra bảo tụi nó
đem chôn mau lên. Dũng đen ngoan ngoãn: - Vâng ạ! Sĩ Tiến căn dặn: -
Bảo tụi nó làm cho gọn vào. Dũng đen vội chạy đi. Nó phán anh em rằng:
- Tụi mầy mang cái xác chôn ở chỗ nào đó? Đám công nhân phản ứng: - Anh
nói sao? Chôn xác này ư? Anh làm như chôn một con chó con mèo không
bằng. - Dù sao anh ấy cũng là công nhân ở đây. Dũng đen gắt: - Ai cũng
mặc! Lệnh thì tui phải làm. Đám công nhân tỏ ra chán nản có người chép
miệng: - Bọn nhà giàu coi mạng anh em công nhân còn hơn chó ghẻ. - Độc
ác quá! Coi chừng có ngày những oan hồn về đây báo thù. - Rồi đó, mới
hồi hôm này tự nhiên giông bão, làm gãy cột điện, trốc nóc nhà rồi. -
Vậy mà tụi nó không chừa. Có ngày anh em về bóp cổ cả lũ. Dũng đen
trừng mắt quát tháo: - Nói đủ chưa? Cả đám công nhân nhốn nháo: - Chúng
tôi chỉ muốn đòi lại sự công bằng mà thôi. Dũng đen đấm nắm tay vào
khoảng không. - Mẹ kiếp! Tụi bây chờ tao một chút. Hắn lại vội về phòng
giám đốc. Anh em nhìn nhau chờ đợi. - Giám đốc ơi! Bọn nó làm dữ quá.
Sĩ Tiến chau mày: - Dữ thế nào? - Bọn nó đòi phải có tiền mua đồ tẩm
liệm. Vị giám đốc đang tiếp chuyện người đẹp. Sợ cô ta hiểu lầm mình
keo kiệt, nên hắn bảo: - Đây là năm trăm ngàn mày đưa cho tụi nó lo
việc chôn cất. Dũng đen nhanh tay chộp xấp tiền, đôi mắt hắn hau háu: -
Vâng! Cám ơn giám đốc! Dũng đen lui ra. Đi nhanh về phía đám công nhân
đang đứng chờ: - Đây một trăm ngàn, tiền chôn cất. Làm nhanh đi! Họ lại
kêu lên: - Trời đất! Một trăm ngàn thôi sao? Dũng đen trợn mắt, xua
tay: - Bọn bây đòi bao nhiêu nữa! Bộ định trấn lột sao? Một người trong
đám công nhân xua tay: - Thôi đi! Bọn nhà giàu là keo kiệt như vậy đó.
Tụi mình lo chu đáo cho anh nầy đi. Đừng đôi co nữa. Nhìn theo đám công
nhân, Dũng đen cười híp mắt: - Cám ơn tụi bây nha! Đám công nhân chạy
ùa vào mặt mày xanh như tàu lá. Ai nấy đều run sợ. Tất cả xanh mặt mày.
Thông là nhóm trưởng nói như khẳng định: - Nơi này lâu nay rất bình
yên. Sau lúc này lại xảy ra nhiều việc quá. Hoàng đời sống, đứng không
vững vì còn run sợ, ngồi bệch xuống cát, thở hổn hển. - Trời ơi! Nếu...
tôi mà chạy không kịp... thì con ma đã cuốn tôi mất rồi. - Bàn tay nó
nhọn hoắt, tóc nó cọng nào cọng nấy to bằng ngón tay, khi nào hai tay
nó đưa về phía trước thì tóc nó dựng đứng lên như mấy ngọn gió vậy. Một
anh thì thầm: - Đó, anh em hãy lắng tai nghe đi, con ma đó đang than
khóc điều gì đó. Một người vỗ đùi kêu lên: - Thôi tôi biết rồi! Cả đám
công nhân đổ dồn về phía người nói: - Cậu biết cái gì? - Hừm! Đó là
những oan hồn về đây báo ứng. Hoàng đời sống tức giận: - Nếu họ linh
thiêng như vậy sao không chịu tìm đến kẻ ác mà báo ứng. Thông gật đầu:
- Nói đúng lắm! Đêm thanh vắng, tiếng sóng biển vỗ tiếng gió thổi hoà
với tiếng khóc than lên rên rỉ, oan hồn ma trên biển tạo nên âm thanh
rùng rợn, khiếp đảm văng vẳng từ xa vọng lại tiếng rên, tiếng gào thét:
- Tôi... tôi đói quá... tôi lạnh quá... Sáng ra anh em kẻ cho Dũng đen
nghe. Hắn quát tháo: - Bọn bây định rung cây nhát khỉ đó sao? Tao mà sợ
ma à! Con ma nó ra làm sao? Thông bèn lên tiếng: - Nếu nói như vậy thì
tụi tôi mời anh tối nay thức cùng chúng tôi một đêm. Hắn vẫn nói cứng:
- Được thôi! Nếu tụi bây bịp bợm thì đừng có trách. Hoàng đời sống xen
vào: - Tui phụ trách cơm nước cho anh em, sáng phải thức dậy sớm bị con
ma suýt chút nữa là toi mạng rồi. Dũng đen lại khoác lác: - Tụi bây là
lũ chết nhát chưa chi đã bị con ma làm tê liệt cả quần rồi. Bị Dũng đen
chọc quê, ai nấy đều bực mình nhưng chẳng biết làm sao. Nên đành im
lặng mà chờ đêm xuống... Biển đêm nay gió mạnh sóng biển càng to. Bọt
biển tấp vào bờ trắng xoá. Không khí đêm nay lành lạnh. Tốp công nhân
co ro ngồi xung quanh nhau tán gẫu. Hoàng đời sống chặc lưỡi: - Trời
đêm nay lạnh nhiều hơn mấy đêm trước. Một anh ngồi cạnh bên ngáp dài: -
Tớ chỉ buồn ngủ thôi. Tiếng đội trưởng Thông vang vang: - Sao giờ này
không thấy dáng anh ta mò ra? Hoàng cười hơ hớ: - Hắn ta chỉ khoác lác
cái mồm mà thôi. Anh hùng rơm thấy mồ. Một người trong nhóm lại nói: -
Hôm qua hắn bảo mình sợ đến nỗi tè ra quần. Nhưng hôm nay có lẽ hắn sẽ
ỉa xón ra quần thì có. Nghe câu nói ví von của anh bạn, nên cả tốp công
nhân được một pha cười vỡ bụng. Hoàng đập tay lên vai bạn: - Hay đó!
Lâu lâu cậu phát biểu một câu chí lý. Sóng biển vẫn đập vào bờ bọt văng
tung toé. Gió thổi vi vu như một điệu nhạc buồn tênh. Công nhân ở đây
họ hiểu lắm, có biết bao xác người trôi vào bờ được anh em vớt và chôn
cất tử tế. Còn một số làm mồi cho cá mập. Tiếng gió biển tiếng sóng
vẳng vào đất liền một âm thanh giữa đêm trường nghe rờn rợn nó vẳng lên
như oan hồn về báo mộng... Dũng đen đường đường, huênh hoang bước ra
ngoài lúc nào cũng cho rằng mình chẳng sợ ma… - Ái Liên, Ái Liên, người
con gái mà giám đốc Sĩ Tiến mới đem về ngơ ngác nhìn mọi người. Dũng
đen liếc nhìn cô ả, và thì thầm: - Một con nai tơ ngơ ngác. Trông thật
đáng yêu. Mạnh Cường là trợ lý của giám đốc, ngồi bên cạnh nghe thấy
liền lên tiếng: - Anh không còn muốn làm ở đây nữa ư? Dũng đen cười phô
hàm răng đen vì khói thuốc lá: - Anh Cường! Em nói nhỏ thôi mà. Mạnh
Cường xua tay: - Chỗ này không phải của mầy nên cút đi. Dũng đen bẽn
lẽn: - Vâng! Vâng em đi ngay đây mà. Mạnh Cường nhìn theo lắc đầu: -
Người gì mà khô đét như que củi mà bày đặt ta đây. Tiếng cô gái cất lên
the thé: - Anh ơi! Em phải chờ đến khi nào? Cười để trấn an cô. Mạnh
Cường nói: - Sẽ nhanh thôi mà. Ái Liên lo lắng, lộ ra mặt: - Đêm cũng
khuya rồi. Em sợ… Nhìn cô bé Mạnh Cường nhếch môi: - Cô sợ gì? Ấp úng,
Ái Liên lo sợ: - Nghe đâu ngoài này thường xuất hiện ma đó. Bật cười
trước câu nói của Ái Liên. Mạnh Cường lắc đầu: - Cô nghe làm gì gì tin
đồn nhảm đó. Ái Liên phản ứng: - Gì chứ ma thì em tin là có rồi. - Sao
vậy? Ái Liên kể: - Em nghe nội em kể lại ngoài bãi biển nhiều người
chết bị trôi dạt vào bờ lắm. - Xác chết thì có gì phải sợ. Cửa phòng
giám đốc bật mở. Sĩ Tiến bước ra Ái Liên mấp máy đôi môi: - Ông chủ,
tôi về được chưa? Nhếch môi cười, Sĩ Tiến bước lại gần cô bé: - Chưa
xong việc mà cưng! Ái Liên lộ vẻ sợ sệt: - Nhưng đêm đã khuya rồi. Em
sợ lắm. Sĩ Tiến quay lại nhìn cô: - Em sợ gì chứ? - Oan hồn nơi bãi
vắng. Bật cười lớn, rồi đưa tay bóp vai cô gái, Sĩ Tiến lắc đầu: - Em
tin làm gì? Chuyện nhảm nhí mà thôi. Quay qua Mạnh Cường hắn ra lệnh: -
Cậu ra ngoài coi đôn đốc anh em làm việc đi. Hiểu ý Mạnh Cường đứng
lên: - Vâng? Mạnh Cường đi rồi. Hắn quay qua âu yếm: - Vào đây với anh
nghe cưng. Ái Liên ngoan ngoãn đi theo hắn. - Cô là một cô gái buông
thả, moi tiền những tên giàu sụ háo sắc… Cánh cửa văn phòng bật mở Sĩ
Tiến càu nhàu: - Làm gì mà ầm lên thế? Mạnh Cường lộ vẻ sợ hãi, nói
không thành lời: - Giám đốc ơi... Sĩ Tiến lừ mắt: - Gì mà run như cầy
sấy vậy? Mạnh Cường vẫn còn lo lắng: - Dạ, thằng Dũng đen… nó… Hắn nạt:
- Nó làm sao? Bộ nó bị ma ăn thịt hay sao mà mầy sợ dữ thế? - Dạ đúng
vậy. Đang ngậm điếu thuốc thơm ba số. Hắn phun cái phèo trợn mắt: - Mầy
nói cái gì? Bình tĩnh Mạnh Cường nói: - Dạ nó bị ma cho ăn đất sét đầy
cả miệng. Sĩ Tiến quát: - Nó đâu rồi? - Dạ, đang nằm ngoài nhà nghỉ của
công nhân. Ái Liên nghe qua đã sợ đến xanh cả mặt mày, cô nắm vội tay
giám đốc: - Anh Tiến! Em sợ quá! Sĩ Tiến đang bực bội, nên quát to: -
Sợ gì không biết. Nó ở tận ngoài bãi kìa! Ái Liên ấp úng: - Nhưng mà...
Sĩ Tiến khoát tay: - Đừng có nhiều lời nữa. Ái Liên vô cớ bị nạt nên
ngồi co ro mà khóc. Mạnh Cường lên tiếng: - Tính sao đây giám đốc. Hắn
ra lệnh: - Mầy ra xem nó như thế nào rồi vào đây cho tao biết. Mạnh
Cường đáp lại: - Vâng ạ! Nhìn Ái Liên vẫn ngồi khóc, hắn trở giọng ngọt
ngào: - Nín đi! Đừng khóc nữa. Trước mặt tụi nó anh phải làm vậy, mới
mong trị được chúng nó. Được xoa dịu, cô cảm thấy được vuốt ve, nên nói
lí nhí: - Vâng! Nhưng anh đưa em về chứ. Sĩ Tiến gật gù: - Dĩ nhiên
rồi! Nhưng không phải là anh. Ái Liên chu môi: - Không lẽ anh nỡ để em
về một mình ư? Hắn đưa tay vuốt vuốt đôi gò má mịn màng của cô gái rồi
nói: - Đâu có! Anh sẽ sai lính của anh đưa em về. Ái Liên phụng phịu: -
Mạnh Cường chứ gì? Hắn cười gật đầu: - Phải, có gì không? Ái Liên thở
dài, lắc đầu: - Không có gì cả! Dũng đen nằm thở dốc, đám anh em công
nhân xúm xung quanh hắn, người trề môi bảo: - Đúng là anh hùng rơm. -
Vậy cho bỏ thói ba hoa. Có người lại nói: - Bây giờ tè ra phân vàng chứ
không phải tè ra quần như tụi mình đâu. Cả đám công nhân cười hô hố.
Dũng đen cũng mặc bọn họ. Anh đâu còn hơi sức đâu để mà phân minh nữa.
Hoàng đời sống chen vào: - Nào, anh nên uống bát nước nầy. Hắn nhăn
nhó: - Gì thế? Hoàng phì cười: - Nó chỉ là nước đậu xanh thôi. Chứ
không phải là nước Thánh của Tôn Ngộ Không đâu mà sợ. Cả đám nghe câu
nói bông đùa của Hoàng lại cười vang. Mạnh Cường hất hàm cảnh báo: -
Này, nhờ con người ốm như que củi của anh nên con ma nó chê. Nếu không
nó xơi tái rồi. Dũng đen ngọ nguậy: - Trời còn thương tôi. Thông lắc
đầu giễu cợt: - Không đâu! Mai là anh gặp con ma tuổi già răng nó rụng
hết nên xương xẩu của anh nó ăn không được đó thôi. Trời nào mà thương
anh chứ. Mạnh Cường ôm bụng mà cười: - Con ma ấy cho mầy ăn bánh ngọt
nữa hả? Dũng đen ôm bụng, hắn nhăn nhó kêu đau: - Sao tôi đau bụng quá.
Hoàng bảo: - Hẳn là nó đã nhét đất sét vào đầy bụng anh rồi. Mạnh Cường
lại hỏi: - Lúc gặp con ma sao mầy không co chân mà chạy? Lắc đầu Dũng
đen mím môi: - Nó tối mình sáng làm sao mà thấy. Mặt mày con ma trông
mới dễ sợ làm sao? Tóc tai thì dựng ngược, sợi nào cũng to cứng. Nó
không nói gì cứ nhét bánh cho tôi ăn mãi. Thông lại hỏi: - Nó có nói gì
với anh không? Dũng đưa mắt ngó mọi người: - Nó bảo: ăn đi! ăn đi!
Thông cười: - Vậy là anh cứ nuốt hết à? Hắn thành thật gật đầu: - Phải!
Mạnh Cường khoát tay: - Vậy cho cậu mày chừa cái giọng phách lối. Dũng
nhìn quanh, kêu lên: - Tôi sợ lắm rồi? Cha mẹ ơi! Tôi không dám nữa.
Anh em cũng nhận được một trận cười no nê... Ái Liên đành ngồi lên xe
cho Mạnh Cường chở. Suốt dọc đường anh chẳng nói lời nào. Thấy vậy Ái
Liên lên tiếng: - Anh thấy con ma ấy như thế nào? - Thế nào là làm sao?
- Em muốn biết mặt con ma! Mạnh Cường bật cười: - Cô lại giống Dũng đen
rồi. Nó đang thoi thóp vì mất hồn mất vía khi gặp con ma đó. Ái Liên tò
mò: - Nó ra làm sao mà ghê dữ vậy anh? Mạnh Cường cười khì: - Thì nó
khác với con người bình thường như chúng ta. Nó có răng nanh, tóc tai
bù xù, con mắt thì trắng dã, cái miệng to lúc nào cũng khè ra lửa, đôi
bàn tay có móng nhọn, cái lưỡi thì dài đến ngực. Ái Liên nghe kể mà sợ
đến rùng mình, cô ôm cứng lấy Mạnh Cường: - Ôi thôi anh đừng kể nữa tôi
sợ lắm rồi. Mạnh Cường cho xe dừng lại Ái Liên ngạc nhiên: - Ngừng lại
chi vậy anh? Mạnh Cường cười, nheo mắt: - Em xuống xe đi! Ái Liên ngần
ngừ: - Nhưng chưa đến nhà em mà. Cường nói nhỏ nhưng rất nhanh: - Mình
vào quán uống nước rồi về. Ái Liên không từ chối mà bước nhanh theo
chân Cường. Vào quán, Mạnh Cường lại hỏi. - Hết sợ chưa, cô nương? Chớp
chớp đôi mắt Ái Liên tò mò: - Nhưng mà chuyện anh kể về con ma đó có
thật không? Mạnh Cường xua tay: - Đúng một trăm phần trăm. Thằng Dũng
đen bị ma cho ăn đất sét đầy miệng luôn. Ái Liên nghi ngờ: - Ngoài biển
làm gì có đất sét. Mạnh Cường gật gù: - Vậy mới nói. Ma nó có thần
thông quãng đại làm chuyện gì mà không được. Ái Liên gật đầu: - Anh nói
vậy cũng phải. Đúng là ma thật rồi. Làm sao em biết. Ái Liên kể lại: -
Đó là do em nghe nó kể lại. Ngày xưa ma thường cho người ta ăn đất sét
lắm. Rồi dẫn giấu vào cây rậm, khó ai tìm thấy lắm. Mạnh Cường chậm rãi
nói: - Xí nghiệp thuỷ hải sản “Dạ Hải” đó... Nghe đâu trước đây có rất
nhiều người chết vì bị đắm tàu. Ái Liên mấp máy đôi môi đỏ: - Như vậy
là nơi đó có rất nhiều oan hồn. Mạnh Cường gật đầu: - Phải đêm đêm
thường có tiếng hú, rên rỉ nghe dễ sợ lắm. Ngây thơ Ái Liên hỏi: - Như
vậy các anh cũng không sợ ư? Mạnh Cường rùn vai: - Sợ chứ? - Vậy sao
các anh vẫn phải ở ngoài ấy? - Ừ thì cũng do công việc làm ăn mà thôi.
Ái Liên nhìn Cường: - Anh muốn nói vì tiền chứ gì? Nheo nheo mắt nhìn
Ái Liên: - Cũng như Liên vậy thôi. Ái Liên cãi lại: - Nhưng mà em đâu
có mạo hiểm như các anh. Mạnh Cường nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô gái: -
Anh nghĩ em đang chơi trò mạo hiểm thì có. Tay giám
đốc ấy không phải dễ để em đùa đâu. Ngẫm nghĩ giây lát Ái Liên lại nói:
- Ông ấy đâu có gì ghê gớm. Trời! Mạnh Cường kêu lên trong bụng, một cô
bé xinh đẹp, ngây thơ như Ái Liên mà vào tay của hắn rồi thì phải biết.
Ái Liên ngạc nhiên: - Sao anh lại im lặng như vậy? Thở dài anh nói: -
Cô xinh đẹp như thế sao không kiếm việc gì khác mà làm. Ái Liên cười
chua chát: - Giữa thời buổi này anh nói đi, nghề nào mới dễ làm ra tiền
chứ? - Nghề khác tuy đồng lương ít nhưng cuộc sống của cô sẽ dễ chịu
hơn. Ái Liên lắc đầu: - Em cám ơn anh! Tuy nhiên, mỗi con người đều có
cuộc sống và hoàn cảnh riêng, khôn ai giống ai đâu anh ạ! - Cô lập luận
cũng trôi chảy lắm. Ái Liên bắt qua chuyện khác: - Nầy anh! Em thấy
công ty của anh có gì đó không ổn. Mạnh Cường ngó Ái Liên: - Cô nói như
vậy nghĩa là sao? - Dường như nó không đơn thuần là chế biến hải sản.
Cường cười: - Vậy theo cô nó đang làm gì? - Chuyện ấy em không biết...
Mạnh Cường ra hiệu cho Ái Liên lên xe. Tiếp tục đoạn đường còn lại... *
* * Mạnh Cường đến bên giường bệnh. Đứng nhìn Dũng
đen rồi lắc đầu: - Cậu khoẻ lại chưa? Dũng đen cố gượng ngồi dậy: -
Cũng đỡ rồi anh ạ! Anh đến thăm em đó à. Đặt túi đồ xuống bàn, Mạnh
Cường nói: - Ôi, mấy đêm nay, đêm nào ngủ cũng không yên. Dũng đen tò
mò: - Lại có chuyện gì nữa đây? Mạnh Cường lắc đầu: - Cũng chỉ vì mấy
con ma ấy thôi. Vợ Dũng ngồi cạnh bên bật dậy: - Ma nữa ư? Mạnh Cường
gật đầu: - Có lẽ là vậy? Vợ Dũng trợn mắt: - Như vậy phải làm cách nào
chứ. Dũng đen nạt vợ: - Em biết gì? Nhìn vợ Dũng, Mạnh Cường lại hỏi: -
Theo em thì phải làm sao? - Ờ, thì mướn thầy bùa để trù yếm, xua đuổi
nó đi, vậy là xong. Dũng gạt phăng: - Nói vậy mà cũng nói. Vợ Dũng dấm
dẳn: - Ấy là em cũng lo cho anh thôi mà. Mạnh Cường đứng lên cáo từ: -
Thôi, mình về đây, cậu ở lại tịnh dưỡng vài hôm nữa đi nhé! Dũng gật
đầu, nhìn theo Mạnh Cường tỏ vẻ cám ơn… * * * Sĩ
Tiến nhìn Mạnh Cường nghi ngờ hỏi: - Mầy nói sao? Thằng Dũng vẫn chưa
khỏi bệnh ư? - Vâng! Coi bộ cũng không nhẹ đâu. Ngẫm nghĩ giây lát Sĩ
Tiến lại nói: - Thiếu nó đám công nhân cũng khó mà quản lý. Đêm đó Sĩ
Tiến cùng Mạnh Cường thân chinh ra tận bãi biển để xem xét tình hình.
Mạnh Cường nói nhỏ vào tai giám đốc: - Lại xuất hiện một chuyện lạ. Sĩ
Tiến bảo Mạnh Cường ra đó xem tụi nó bày trò gì nữa vậy? Sĩ Tiến nhăn
nhó: - Các người làm trò gì thế? Toàn trò vớ vẩn. Đám công nhân nhốn
nháo: - Họ chết oan ức nên về báo ứng. - Họ thành tinh rồi thì biết. -
Nó trả thù là đúng thôi? Sĩ Tiến vừa bước ra, thì hiện tượng lạ xảy ra.
Gió thổi ào ào, sóng biển nổi lên dữ dội. Anh em nháo nhào ôm lấy nhau:
- Nó lại xuất hiện nữa rồi. - Ma xuất hiện đấy. Coi chừng giám đốc ơi!
Sĩ Tiến cằn nhằn: - Các người tự nhát mình rồi, gió biển thổi mà. Thông
đứng kề bên thì thầm: - Giám đốc có nghe gì không? Tiếng ma hờn quỷ
khóc đó! Hoàng lại run giọng: - Trời ơi! Ánh đèn kia lại xuất hiện nữa
rồi. Sĩ Tiến ngơ ngác: - Đèn gì cơ? Chỉ là ngọn đèn thôi mà. Hoàng rên
rỉ: - Tiếng kêu khóc nữa kìa. Sĩ Tiến dõng tai ra nghe. Hắn nạt: - Có
tiếng gì đâu? Mạnh Cường ngần ngại: - Vậy... còn bóng đen ấy là gì? Một
anh công nhân đứng tuổi xen vào: - Đó không phải là ngọn đèn mà là ánh
đuốc ma trơi. Sĩ Tiến nhăn mặt: - Ánh đuốc ma trơi ư? Hừm! Làm gì có
chuyện ấy chứ. Thông chỉ về phía ánh đuốc: - Thực tế, trông thấy rồi
đó. Đây là nơi hoang vắng không một bóng người thì làm gì có đèn chứ?
Tiếng người từ xa vọng lại: - Tôi chết oan ức lắm. Linh hồn không siêu
thoát được. Thông, Hoàng cùng đám công nhân ôm chầm lấy nhau. Sĩ Tiến
nhăn mặt gắt: - Đừng tự nhát mình nữa. Hãy bình tĩnh lại đi. Hoàng kêu
to: - Ôi, mọi người nhìn kìa. Ánh đèn càng lúc càng to dần rồi. Sĩ Tiến
hơi chau mày, thật ra ánh đèn lúc nãy cũng có to hơn thật. Chẳng lẽ oan
hồn về đây báo ứng hay sao? Nhưng cũng phải cố giữ vẻ bình tĩnh... một
cơn giông thổi đến thật mạnh. Làm rung rinh cả chiếc lều của họ. Gió
mạnh làm đứt cả dây điện, trời đã tối càng tối hơn. Đã sợ lại càng lo
sợ nhiều hơn. Thấy anh em công nhân hoảng sợ Sĩ Tiến gắt gỏng: - Chỉ là
gió bão thôi mà mấy người làm gì cuống lên như vậy? Thông nói trong
hoang mang: - Không phải là cơn bão bình thường đâu giám đốc ạ! Hoàng
cũng xen vào: - Thường đi kèm với cơn dông là tiếng rên rỉ, trách hờn
ai oán. Mạnh Cường kể: - Dũng đen cũng đã bị thương trong hoàn cảnh ấy
đấy. Nó đã bị sống dở chết dở đấy! Một người công nhân khác lại nói: -
Bên phía công nhân nữ mấy hôm nay cũng đã xảy ra sự cố hết sức rùng rợn
khiến các cô cũng sợ lắm đấy. Rồi tia chớp, rồi sấm sét, rồi những
tiếng oan hồn rên rỉ, ai oán, nổi lên. Sĩ Tiến cũng nghe nao lòng.
Nhưng hắn vẫn cố gượng trấn an lòng mình. Một anh công nhân nói: -
Nhiều ánh đuốc ma trơi xuất hiện thấy không, nó lúc ẩn lúc hiện kìa! -
Đó là những con ma đã cho anh Dũng đen ăn đất sét đó. Tụi mình đừng có
mà dại, ma đó. Sĩ Tiến bực bội: - Một đám người như vậy mà sợ ư? Cứ
tiếp tục ra đó làm việc đi. Thông run lên vì sợ: - Làm sao mà dám ra
ngoài đó giờ này chứ? Câu nói ấy có hiệu lực với một con người quyền
thế. Hắn hơi chao đảo tinh thần. Nhưng vẫn khoác lác: - Ma quỉ đâu mà
sợ. Nếu đúng như vậy thì đêm nay hãy cho tui thấy đi. Hoàng hoảng sợ: -
Ý, giám đốc. Ông đừng nên nói vậy không nên! Hắn cười đắc chí: - Ta đâu
phải là các người sợ muốn tè ra quần như vậy. Mạnh Cường nở nụ cười đầy
bí ẩn: - Như thế mới phải là giám đốc của tụi nầy chứ! Ai nấy điều
hoang mang lo sợ. Họ thở dài ngao ngán: - Chẳng biết đêm nay rồi có
được yên ổn để ngủ hay không? Để trấn an tinh thần bọn công nhân nầy Sĩ
Tiến đành phải chi ra một số tiền cho Mạnh Cường và nói: - Cậu đi mua
kết bia và thức nhấm về đây cho anh em uống chơi. Thông cười xoà: - Chà
hôm nay giám đốc chịu chơi vậy ta. Hoàng cũng ứng khẩu theo: - Thế mới
gọi là chứ. Mạnh Cường nắm chặt xấp tiền! - Đêm nay tụi mình sẽ không
sợ gì hết, đã có thần men án ngự rồi. Cả nhóm công nhân tươi nét mặt.
Sĩ Tiến giục: - Đi nhanh lên Cường. Cường nhanh nhẩu nhảy lên xe nổ
máy, bay đi mất. Bỗng Thông kêu lên: - Ôi, bây giờ nó mà nhiều ánh đèn
như thế? Một anh công nhân hơi nhíu mày: - Gió thổi như vậy, trời lại
lất phất mưa như vậy đèn làm sao mà cháy được? Một người công nhân xem
chừng là người lớn tuổi nhất chậm rãi nói: - Đó là ánh đuốc của ma
trơi. Ngày xưa tôi nghe nội tôi nói lại ánh đuốc ấy vụt tắc vụt cháy,
có khi chạy dài thành một hàng dài tiếng hú, tiếng cười nghe gợn tóc
gáy chứ không phải chơi đâu. Thông lại kêu lên: - Nó biến đâu mất rồi!
Sĩ Tiến xua tay, trấn an anh em công nhân: - Thây kệ nó. Mình cứ ăn
nhậu thoải mái, chừng nào nó đến đây thì tính. Có người lại nói giọng
nhát gừng: - Có khi nào đêm nay nó lại viếng thăm mình không? Người
ngồi cạnh le lưỡi: - Đừng nói vậy ghê lắm đó. Sĩ Tiến bực mình: - Anh
em đừng có nghĩ đến chuyện đó được không. Nhóm công nhân im thin thít
không dám hó hé ra một tiếng nào nữa. Họ cứ cụng ly đến cạn sạch kết
bia mạnh ai nấy bò lăn ra ngủ quên cả trời đất… Sĩ Tiến co chân đạp,
miệng lảm nhảm: - Tao không sợ chúng mầy đâu? Một cái đầu lâu lăn lông
lốc đến cạnh hắn. Vẳng xa tiếng nói: - Mầy quả là thằng gian ác bóc lột
sức lao động của tụi tao, tao chết mầy cũng không cho được chiếc chiếu.
Hắn hỏi: - Nhưng anh là ai? - Mầy hỏi tao hả? Tao là ma là quỉ về đây
để bắt mầy. Tiếng rên, tiếng khóc đòi mạng lại quang lên áp đảo tinh
thần của hắn. Hắn run lên vì sợ: - Tôi… tôi van các người… tôi lạy các
người! Một bóng khác lù lù xuất hiện trước mặt hắn tóc tai bù xù miệng
hà hơi đỏ lòm, đưa hai cái răng nanh trông khiếp đảm. Hắn nhắm mắt đưa
hai tay lên bịt mặt: - Ối trời ơi... tôi… chết mất. Hãy tha cho tôi...
Cái lưỡi dài của con ma động đậy. Nó lè ra liếm mặt hắn, hắn chết khiếp
quì xuống lạy. - Tôi… tôi xin... các ông! Móng tay nhọn cứ chờn vờn
trước mặt như chực chờ cấu xé hắn ra. Mấy oan hồn rên la, khóc lóc, đòi
mạng. Hắn bỗng rùng mình sợ hãi. Đầu óc hắn quay cuồng, nhìn đâu cũng
thấy ma. Hắn bị ma trận vây quanh. Không lối thoát. Tiếng một con ma
văng vẳng: - Hãy trả lại sự trinh trắng cho ta. Mi là thằng gian ác.
Hắn càng tái mặt, hắn lết hắn bò miệng kiêu lên: - Cứu tôi… cứu. Tiếng
cười của cô gái nghe thật lùng rợn. - Ha! Ha!... Mầy biết sợ rồi sao?
Vậy thì đừng nên làm việc ác. Tao sẽ bóp cổ đòi mạng. Hắn quơ hai tay:
- Không, không đừng nên đụng đến người tôi! - Ta là một linh hồn ma
quái, bị chết oan vì bị ngươi hãm hiếp rồi giết hại không một mảnh vải
che thân. Một bộ xương người trắng phếu đang tiến gần về phía hắn. Hắn
ngước nhìn lên kinh hoàng rú lên một tiếng: - Ối trời… Hắn khuỵu xuống,
một đống thịt to đùng. Hắn ngất xỉu vì khiếp đảm, một bộ xương người.
Nhưng phần đầu tóc tai vẫn còn, đôi mắt xâu hoắm đầu lắc lư lắc lư tiến
về phía hắn…
[trang
1] [trang
2] [trang
3] [trang
4] [trang
5]