Cửa
Địa Ngục
Phần
1
Trong khu nhà chuyên chăm sóc trẻ chậm phát triển, tiếng nói
cười, tiếng khóc, tiếng gào thét vang lên không dứt.
Ngoài sân chơi vắng tanh. Nắng lên chói chang. Những cái dây phơi treo
đầy quần áo ướt khẽ đung đưa theo gió.
Căn phòng chơi chung của những đứa trẻ chậm phát triển với những gương
mặt ngây ngô, dại khờ đang ngồi nghịch với các trò riêng của mình. Hầu
như chúng chơi một mình và không đứa nào tranh giành đồ chơi của đứa
nào.
Ba người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi ăn mặc giản dị chất phác đang ngồi
trông lũ trẻ. Một ngườl phụ nữ nhìn về phía góc nhà, nơi có một đứa bé
gái đang ngồi tỉ mẩn cạy những miếng vữa bám trên tường. Nét mặt thiếu
sự thông minh nhanh nhạy củannhững đứa trẻ phát triển bình thường nơi
con bé đang chăm chú nhìn vào bức tường. Đó gần như là một thói quen.
Một trò chơi ưa thích của con bé. Mà hình như mỗi lần chơi cái trò cạy
tường thì con bé tìm thấy niềm vui hay một sự thân thuộc nào
đó.
Điều đó thể hiện qua dáng ngồi bất động và thi thoảng trong đôi mắt đen
láy nhưng không tinh anh của con bé ánh lên một điều lạ lùng, hệt như
một niềm vui.
- Cả ngày nay nó vẫn ngồi như thế.
ghé thăm thehe9x.wap.sh để đọc thêm nhiều truyện
nhé!
Một người đang ngồi giữ tay một thằng bé và lau
nước miếng đang chảy dài xuống nền nhà. Bà ta lên tiếng khi thấy người
đồng nghiệp của mình nhìn con bé.
- Lâu rồi không thấy người nhà của con bé tới.
- Hình như là bận đi làm ăn. Nhà chỉ có hai anh em.
- Cái cậu thanh niên thi thoảng vẫn tới thăm nom và đưa tiền đấy
hả?
- Ừ! Anh trai con bé đấy. Cậu ta tên Tài. Hình như là bận lắm. Thương
em gái nhưng mà không thể chăm sóc được cho con bé.
- Cuộc sống mà.
Nói xong người phụ nữ thở dài. Bà đưa mắt nhìn về phía cổng, ở nơi đó
đang vọng lại tiếng kèn đám ma nghe ai oán não nề.
Quan tài được đưa lên xe tang và cả ba cái xe cùng xuất phát một lúc.
Từ từ nối đuôi nhau ra khỏi con phố nhỏ.
Một đám tang chỉ có tiếng kèn tiễn đưa. Không một tiếng khóc.
Phía sau thùng xe tang, chỉ có một cái quan tài nằm chơ vơ và bốn người
mặc đồng phục của công ty mai táng ngồi ở hai bên. Không có một người
nào chít khăn tang trắng đưa tiễn người chết về nơi an nghỉ cuối
cùng.
Cả bốn người nhân viên trong công ty mai táng nhìn nhau. Rồi không hẹn
mà họ đồng quay lại nhìn ngôi biệt thự của người vừa chết lùi dần về
phía sau khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Cái quan tài nằm im lìm như một sự câm lặng.
Một trong bốn người lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. - Không
một ai đưa tiễn sao?
- Trước ông này, đã có ba người trong gia đình đó chết rồi. - Họ hàng
ông ta đâu?
- Ai biết được. Hình như có vài người ngồi ở xe sau. Nhưng có vẻ như là
họ hàng xa.
- Sao lại ra nông nỗi này nhỉ?
- Hình như là sốc thuốc.
- Thuốc?
- Ừ! Nghe nói trong gia đình, ông ta và hai đứa con trai đều nghiện. Bà
vợ vì biết chuyện này và trước cái chết của hai đứa con nên nhồi máu cơ
tim mới chết ba tháng trước.
- Vậy là nhà ông ta không còn ai sao? Cả gia đình... - Hình như còn một
người...
Người đàn ông vừa lên tiếng khẽ quay lại nhìn phía sau. Ngôi biệt thự
tráng lệ đã lùi dần, lùi dần giữa phố xá và giờ như một chấm nhỏ mờ
nhạt giữa những dãy nhà cao tầng của cuộc sống.
Tiếng kèn trống xa dần để lại căn biệt thự khoảng không gian yên lặng
đến buốt giá. Trên bàn thờ đặt ngay trong phòng khách là ba bức hình
đeo dải lụa đen. Một người phụ nữ khoảng bốn mươi lăm tuổi với gương
mặt đẹp, ánh mắt u buồn. Hai bên là khung ảnh của hai chàng trai nhìn
có những nét giống nhau. Cả hai độ khoảng hai mươi, hai tư
tuổi.
Giữa phòng khách rộng thênh thang với những đồ dùng đắt tiền đọng đầy
khói nhang, một người đàn bà nhỏ bé ngồi lọt thỏm trong cái ghế sofa,
mái tóc bạc phơ rối bời, nét mặt hoang hoải. Bà ngồi nhìn ra ngoài cửa
bằng ánh mắt đờ đẫn của một người vừa bị rút mất linh hồn.
Bà Thu nghe lòng dạ mình nát tươm, rách toang. Cảm giác đau đớn gần như
tê liệt khiến cho bà thấy mình sắp trở thành một người không cảm xúc.
Tai họa ập xuống gia đình bà nhanh như một cơn lốc. Trong vòng năm
tháng, bà mất đi đứa con dâu hiền thảo, hai đứa cháu nội giỏi giang và
hôm nay là đứa con trai duy nhất của bà. Nó cũng rời bỏ bà mà
đi.
Tất cả bắt nguồn từ...
Trong đêm tĩnh mịch, thi thoảng vang lên tiếng chim lợn kêu khiến bà
Thu không thể ngủ được. Bà trở mình ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả
khoảng không ngoài khu vườn nhà bà nhuốm màu đen. Thi thoảng có con
chim đập cánh bay qua nghe mệt mỏi.
Nằm xuống định dỗ mình vào giấc ngủ, chợt bà Thu nghe thấy tiếng kêu
thét lên đầy kinh hoàng của đứa cháu. Bà vội vàng ngồi dậy, đi ra khỏi
phòng. Bước chân của một người đàn bà bảy mươi hai tuổi vẫn còn nhanh
nhẹn và khỏe mạnh.
Bà đi lên tầng ba, cũng là lúc vợ chồng con trai bà nhào ra từ phòng
ngủ. - Có chuyện gì vậy, Phong?
- Con cũng không biết nữa. Nghe tiếng kêu từ phòng của thằng Huy đó
mẹ.
Vừa nói, ông Phong vừa chạy lên trên tầng ba. Ông nhào vào phòng đầu
tiên. Bà Thu và con dâu, vợ của ông Phong đi phía sau. Vừa lên tới tầng
ba, thấy ông Phong đứng sững ở ngoài cửa phòng đang mở toang, cả hai
ngạc nhiên.
- Sao không vào xem, còn đứng đây hở, con?
Không thấy ông Phong lên tiếng. Bà Thu quay sang nói với con dâu. - Con
vô xem sao đi, Liên.
- Dạ.
Bà Liên tiến lên khẽ kéo chồng sang một bên. Giọng nhẹ nhàng. - Anh
đứng xích qua một bên cho em vào. Có gì mà...
Chưa nói hết câu, bà Liên cũng đứng sững lại nhìn vào trong phòng của
con trai. Rồi chừng như những gì bà nhìn thấy quá kinh hoàng, bà khuỵu
xuống ngay dưới chân chồng.
- Trời ơi, Liên! Con sao vầy nè.
Bà Thu hoảng hồn kêu lên khiến ông Phong giật mình nhìn xuống. Rồi ông
vội vàng lay gọi vợ.
- Liên, Liên. Em sao vậy? Mở mắt ra nhìn anh nè. - Trời hỡi...
Khi ông Phong ngồi xuống lay gọi vợ, cả một khoảng trống trước cửa đập
vào mắt bà Thu. Bà đứng im kêu trời.
Trong phòng, đứa cháu trai lớn của bà đang nằm dài trên giường, miệng
sủi bọt mép trắng xóa, mắt trợn trắng. Dưới nền nhà là ống kim tiêm.
Gần đó là đứa cháu thứ hai của bà. Nó đang ngồi bệt trên nền nhà, run
lẩy bẩy. Nét mặt kinh hoàng.
- Liên. Em tỉnh lại đi. Đừng làm anh sợ!
Bà Thu giật mình khi nghe thấy tiếng con trai lay gọi Liên. Bà chỉ tay
xuống dưới lầu.
- Con đưa nó về phòng đi. Đừng để nó nhìn thấy...
Ông Phong gật đầu rồi xốc nách, bồng vợ đi về phòng.
Bà Thu đứng lại, nhìn vào phòng đứa cháu không chớp mắt. Nhìn cái dáng
nằm quằn quại của thằng cháu ở trên giường, dù không muốn nhưng bà vẫn
phải nghĩ tới điều tồi tệ nhất.
- Nội ơi...
Thằng cháu thứ hai của bà lết về phía cửa với dáng run rẩy của một con
chó con bị nhúng vào nước lạnh. Ánh mắt của nó vừa lo sợ, vừa trải qua
sự kinh hoàng đến tột độ.
Bà Thu vội vàng đi đến bên thằng cháu. Bà ôm nó vào trong lòng. - Không
sao đâu con. Có nội đây! Có nội đây!
- Nội... anh Hai... ảnh... chết...
- Con... Hoàng ơi. Con... nội đây. Con đừng sợ nữa...
Bà Thu không còn thốt nổi lời. Chỉ biết ôm đứa cháu trong khi nước mắt
lăn dài trên gò má nhăn nheo.
Hoàng vẫn run từng chặp trong vòng tay của bà nội. Nó run rẩy, cố nói
ra điều mà mình biết.
- Con... anh Hai đã dùng thuốc quá liều. Tại... tại con ích ký. Nếu
biết như thế này con đã đưa thuốc cho ảnh sớm hơn rồi.
- Thuốc?
Bà Thu bàng hoàng nhìn thằng cháu. Bà hỏi lại, giọng như không muốn tin
vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Thuốc hả?
- Hêroin đó nội. Tại con... con không muốn để ảnh tiếp tục nghiện ngập
nữa. Nhưng mà con đã hại anh Hai rồi, nội ơi.
Bà Thu buông người trên nền nhà. Bà quay nhìn thằng cháu nằm
trên
giường, nửa thân người phía trên và đầu rơi xuống dưới nền nhà. Ngay
cạnh đầu
là ống kim tiêm nằm lăn lóc. Nó như một minh chứng cho lời nói vừa rồi
của
Hoàng.
- Hêro...
- Dạ. Anh Hai không hít như mọi lần mà... chích thẳng vào máu đó. Con
cố ngăn nhưng...
Hoàng bật khóc tức tưởi như một đứa trẻ bị mất một món đồ chơi quí giá.
Trong tiếng khóc của nó còn chứa đựng cả nỗi ân hận và sự lo
sợ.
Cái chết của Huy khiến cả nhà bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật.
Hoàng đã thú nhận tất cả. Rằng hai anh em đã nghiện thuốc từ hơn một
năm nay. Thấy anh trai ngày càng hút nhiều hơn, bao nhiêu tiền học phí
đều dồn vào mua thuốc hút, và sau những khoảng lặng “phê” thuốc, Huy
luôn tự hành hạ bản thân mình vì đã trót nghiện khiến Hoàng xót xa.
Hoàng đưa ý kiến cai nghiện. Hai anh em tự cai cho nhau.
Thế nhưng vừa mới từ trưa tới nửa đêm, Huy đã không chịu đựng được nên
bắt Hoàng phải đưa thuốc cho mình. Hoàng từ chối. Phải tới khi thấy Huy
vật vã, quì xuống van xin Hoàng mới đưa thuốc cho anh trai mình. Nó
không đành lòng nhìn anh trai đau đớn vì bị “vật” khi thiếu
thuốc.
Sau đám tang, Hoàng quyết tâm cai nghiện tại nhà. Dù đau đớn vì cái
chết của đứa con lớn, vợ chồng ông Phong cùng giúp con trai cai
nghiện.
Thế nhưng không hiểu cái sức mạnh của loại thuốc gây nghiện mạnh mẽ và
quái đản tới mức nào mà hành hạ con trai của ông bà đến khổ sở. Hoàng
tự xích chân tay mình lại và không ra khỏi phòng. Mỗi lần lên cơn,
Hoàng vật vã kêu gào, mồ hôi túa ra cùng với rãi rớt ở miệng. Nó bò,
lăn lết trên nền nhà kêu khóc van xin cha mẹ đưa thuốc cho mình. Những
lúc như thế, bà Liên bám riết lấy chồng hệt một người chết đuối giữa
biển vớ được cái phao. Bà muốn khuỵu xuống, muốn nhào vào đưa thuốc cho
con trai để nó khỏi phải đau đớn như vậy. Nhưng ông Phong kiên quyết
không đưa thuốc.
- Mẹ... cứu con với... con không chịu nữa rồi... a...
Hoàng kêu gào, đập đầu mình vào tường bồm bộp.
Bà Liên quì xuống chân chồng. Bà ôm chân ông, khóc lên tức
tưởi.
- Anh ơi... con chúng ta chết mất. Anh ơi, cứu con đi. Cho nó thuốc đi.
- Cho thuốc là giết con đấy em.
- Thôi. Em xin anh. Cho con một lần này thôi. Cai nghiện cũng phải từ
từ chứ. Cho nó dùng thuốc nhưng giảm dần đi. Mỗi ngày một ít. Mỗi ngày
giảm một ít. Em... em không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy con như thế
này.
Ông Phong dường như cũng không chịu đựng được hơn nữa trước cảnh con
trai mình tự hành hạ, vật vã vì thiếu thuốc. Ông liền đưa thuốc cho con
trai. Hoàng vớ lấy tép thuốc, nó run rẩy đổ ra miếng giấy bạc và
hít.
Ông Phong nhắm mắt, quay lưng đi xuống dưới lầu. Đau lòng khi nhìn con
vật vã cũng không bằng lúc ông nhìn thấy nét mặt nó hả hê, lâng lâng
khi phê thuốc.
- Có cậu Tài trợ lý tìm con này, Phong.
Ông Phong nghe tiếng mẹ nhắc từ dưới phòng khách liền đi xuống. Lúc này
ông không còn tâm trạng đâu để tiếp khách hay giải quyết bất cứ công
việc nào của công ty.
Vừa thấy ông Phong đi xuống, Tài liền đứng lên. Anh ta lên
tiếng.
- Em tới vì công chuyện. Nhưng... nghe tiếng kêu gào của cháu Hoàng là
em...
- Nó ổn rồi!
Ông Phong phẩy tay rồi ngồi xuống ghế đối diện với Tài. ông không nhìn
tới anh chàng trợ lý hai mươi chín tuổi nhưng khá giỏi về lĩnh vực
chuyên môn, nhanh nhẹn và là trợ thủ đắc lực của ông trong công
ty.
- Theo em thì... cứ để cháu dùng thuốc. Mình hạn chế dần dần. Chứ đùng
một cái bắt cai ngay thì không thể được...
- Con ngồi đây bàn công chuyện với thằng Phong nghen, Tài. Bác lên lầu
nghỉ ngơi một chút.
- Dạ.
Vừa nghe nói tới việc cai nghiện của Hoàng, bà Thu liền đứng dậy đi về
phía cầu thang. Trước cái chết của Huy và sự vật vã hàng ngày của
Hoàng, giờ đây bà không muốn nghe nói tới những chuyện tương tự. Nó như
kim châm thủng
ruột gan bà ra vậy.
Ông Phong nhìn theo dáng già nua của mẹ đi lên cầu thang, lòng quặn thắt
lại.
Lần sau, trước mặt mẹ mình cậu đừng nói tới việc này nhé. - Dạ. Em xin
lỗi.
- Có chuyện gì, cậu nói nhanh. Tôi sẽ nghỉ thêm mấy hôm nữa nên mọi
việc ở công ty cậu tự giải quyết và báo cáo lại cho tôi là
được.
- Dạ. Mọi việc đều suôn sẻ. Có mấy hợp đồng cần anh ký thôi.
Tài đưa tập giấy kẹp hồ sơ, mở sẵn ra để ông Phong chỉ việc ký. Xong,
anh lưỡng lự khi đứng lên chào tạm biệt ông Phong.
- Anh có thể cho em gặp cháu được không? Chỉ là... Tài ôm tập hợp đồng
trước bụng.
- Ngày trước ông anh họ của em cũng cai nghiện nên cũng rành tâm lý của
mấy người đang quyết tâm từ bỏ con đường nghiện hút. Để em nói chuyện
với cháu xem sao.
Ông Phong nhìn Tài với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi ông nhanh chóng gật đầu,
ông đang bám víu vào một điều gì đó. Có thể giữa thanh niên với nhau,
Tài lại có cách nói, hiểu biết về việc cai nghiện nên có thể giúp ích
gì được cho con trai ông. Dẫu sao, Tài cũng không phải là người lạ đối
với gia đình ông nữa.
- Cậu lên đi.
- Vâng. Em xin phép anh.
Tài để tập hợp đồng lại bàn rồi nhanh nhẹn đi về phía cầu thang. Ông
Phong nhìn theo rồi từ từ ngồi xuống ghế với vẻ hồi hộp và niềm hy vọng
đang len lỏi trong lòng ông.
Ông hy vọng với sự quyết tâm của Hoàng cộng với phép màu nhiệm nào đó
sẽ giúp Hoàng cai nghiện thành công.
Sao? Vẫn còn thèm thuốc lắm phải không?
Vừa đóng cánh cửa lại, Tài liền hỏi ngay. Anh ta đi đến bên góc nhà,
nơi Hoàng đang ngồi dựa lưng vào tường. Nét mặt đờ đẫn vì phê thuốc.
Hoàng ngẩng lên nhìn. Nó cười một cách ngây ngô. Nhưng giọng nói thì
lại mang âm hưởng của một người biết mình đang tiếp xúc với
ai.
- Anh hiểu rõ điều này hơn ai hết mà.
- Tất nhiên là thế... nhưng... lâu nay anh có được gặp cậu em
đâu.
Ngồi xuống bên cạnh Hoàng, Tài quan sát nó giây lâu rồi tặc
lưỡi.
- Cậu em có thấy quyết định của mình là dại dột không? Vừa đem lại cái
chết cho anh Hai mình, vừa để bản thân phải chịu dày vò đau
đớn.
Thấy nét mặt của Hoàng đã có biến chuyển trước lời nói của mình, Tài
thêm luôn.
- Cha mẹ và cả bà nội của em nữa. Tất cả đều chịu đau khổ vì quyết định
sai lầm của em đấy, Hoàng.
- …
- Có cần anh giúp không?
Hoàng ngẩng lên. Nó nhìn thẳng vào mặt Tài.
- Em không lấy đâu ra tiền nhiều như anh Hai của em đâu. Hơn
nữa...
- Anh sẽ giúp không. Bao giờ em hoàn toàn khỏe mạnh, lúc đó hãy tính
tới chuyện trả ơn anh.
- Nhưng...
Tài nắm cánh tay của Hoàng. Giọng đầy thông cảm và hiểu biết.
- Sẽ không có tác hại gì nếu như em dùng đúng liều lượng. Hơn nữa, cũng
đừng để người thân của em hàng ngày phải chứng kiến cảnh em vật vã như
thế chứ.
Vừa nói, Tài vừa lấy trong túi áo ngực ra một gói nhỏ và nhét vào lòng
bàn tay của Hoàng.
- Nguyên chất đấy. Nếu là người khác, chỗ này anh thu được gần triệu
bạc
đấy.
Hoàng lưỡng lự. Nó nửa muốn trả lại cái gói nhỏ vừa được Tài nhét vào
trong lòng bàn tay mình. Nửa không muốn trả. Cảm giác thèm khát thuốc
lại dâng lên trong lòng. Đồng thời nó cũng sợ cái cảm giác khi “đói”
thuốc như thế nào. Những lúc ấy, nó thấy cái chết còn dễ chịu
hơn.
- Không phải băn khoăn gì cả. Điều cần nhất là để mọi người trong gia
đình em yên tâm trước đã. Phải lấy lại tinh thần sau cái chết của Huy
đã chứ. Rồi em muốn làm gì thì làm.
- Anh... có định nói với ba mẹ em không?
- Tất nhiên là không rồi. Vẫn như trước đến giờ.
Tài đứng lên. Anh ta nheo mắt nhìn Hoàng.
- Lúc nào hết thì bảo anh. Bây giờ anh thường xuyên tới nhà để báo cáo
công
việc với giám đốc Phong nên có thể lên thăm em vào bất cứ lúc nào. Thế
nhé!
Hoàng ngồi im nhìn theo cái dáng của Tài vừa khuất sau cánh cửa. Nó
không thể nào tin nổi là mình lại có trong tay thứ bột màu trắng mà
chính nó đang muốn từ bỏ. Tài vừa đưa cho nó mà không thèm lấy tiền. Có
bao giờ anh ta tự nhiên cho không nó cái gì đâu. Đầu tiên là vì làm
trong công ty, muốn lấy lòng mọi người trong gia đình nó nên Tài thường
xuyên lui tới, thăm hỏi quà cáp. Sau nữa là anh ta đã lấy đi từng đồng
của hai anh em Hoàng khi mà cả hai đứa đã dính vô cái thứ thuốc gây
nghiện chết người.
Chính Tài là kẻ đã dẫn dắt anh em Hoàng vào con đường nghiện
ngập!
Hắn là kẻ gây nên cái chết của anh Huy. Một cách gián tiếp.
Hoàng mím môi. Trong lòng nó máu uất ức trào lên. Nó cầm cái gói nhỏ có
chứa heroin ném đi. Gói thuốc xổ tung bay lả tả. Khắp nền nhà bám thứ
bột màu trắng. Hoàng dùng chân dẫm đạp lên cái thứ thuốc đấy với vẻ căm
hận.
- Chết luôn đi. Mày chết luôn đi. Tao hận mày! Hận mày!
-Á...
Hoàng vật vã đau đớn. Cơn thèm thuốc lại nổi lên khiến nó không còn làm
chủ được mình nữa. Nó nằm bò nhoài trên nền nhà, quằn quại, rãi rớt
chảy đầy ra nền nhà.
Bà Liên ôm mặt chạy vội về phòng. Bà không đành lòng đứng nhìn thằng
con trai của mình lên cơn vật thuốc như thế.
Ông Phong đứng bất động bên ngoài. Rất may là cả hai người phụ nữ trong
gia đình đã bỏ đi hết, để trốn chạy cái hình ảnh đáng thương kia. Một
đứa con được nâng niu chiều chuộng và cũng hết sức ngoan hiền giờ đây
nhìn như một con thú điên cuồng và đớn đau vì bị trúng mũi tên
độc.
Hoàng lăn lộn rồi như không chịu được nữa, nó kêu lên như một con thú
hoang.
- Thuốc… thuốc...
Nó bắt đầu bám chặt bàn tay mình trên nền nhà và thật là một điều ngoài
sức tưởng tượng của người cha đang đứng nhìn nó từ ngoài cửa. Nó bắt
đầu thè lưỡi và liếm xuống dưới nền nhà.
- Trời ơi...
Lòng ông quặn thắt, ông không hiểu nổi cái thứ thuốc đó có sức mạnh ma
quỉ nào mà lại khiến con trai ông trở nên điên dại như thế.
Khi Hoàng liếm tới gần chỗ giường, ông Phong chợt nhận ra thứ bột màu
trắng bám đầy trên nền nhà đã dược Hoàng liếm gần hết. Ông lao vào đấm
đá Hoàng như điên dại. Vừa đánh ông vừa gào hét.
- Mày không muốn sống tử tế làm con người thì tao cho mày làm con
vật
luôn này, Hoàng. Thà mày giết tao đi còn hơn. Mày giết chết luôn cha
mày đi.
- Không... không. Con không muốn như thế này... nhưng con không chịu
đựng được nữa. Con không chịu đựng được nữa...
- Mày không chịu đựng được cái gì? Ai cho mày lao vào con đường ngu
ngốc này hả? Mày giết cả nhà này đi...
- Ba ơi. Con sẽ cai. Con sẽ cai mà...
Tiếng gào thét của Hoàng trộn lẫn với tiếng la mắng đầy giận dữ và với
ngữ âm của sự bất lực thoát ra từ cổ họng của ông Phong khiến cho cả bà
Thu lẫn bà Liên cùng lao đến. Cả hai đều bàng hoàng chết sững ở cửa khi
thấy ông Phong đánh Hoàng.
Bà Thu chạy đến giữ tay con trai lại.
- Phong. Con dừng lại đi. Con đánh thằng bé chết mất.
- Cho nó chết luôn đi. Được sống sung sướng đầy đủ hơn những người khác
mà nó không biết đường... muốn...
Hoàng liếm được số thuốc nên giờ đã dứt cơn nghiền. Tâm trí cũng đã
tỉnh táo phần nào. Nó quì xuống trước mặt ông Phong khóc rấm
rứt.
- Con xin lỗi nội. Xin lỗi ba mẹ. Con... con đã bị dụ dỗ... - Ai dụ dỗ
con hả, Hoàng?
Bà Thu quì xuống bên cạnh hỏi đứa cháu nội còn lại của mình. Lòng bà
quặn
thắt khi thấy mặt mũi nó tèm lem, không còn vẻ sáng sủa thông minh của
ngày
nào.
- Là... một kẻ rất gần gũi với gia đình mình... kìa... mẹ
ơi...
Hoàng chưa kịp nói gì thì nó đã kêu lên thất thanh, ở ngoài cửa, bà
Liên đang từ từ khuỵu xuống. Mặt mũi tím ngắt.
- Gọi cấp cứu mau lên, Phong.
Bà Thu nhắc nhở. Ông Phong liền lao đến bên đầu giường của Hoàng, chộp
lấy cái ống nghe và bấm số.
-Anh cho em thêm thuốc được không?
- Hóa ra cậu em gọi anh tới để lấy thuốc hả?
- Sao? Số thuốc hôm qua nhiều như vậy mà đã dùng hết rồi sao?
Tài ngồi trên giường với dáng vẻ khệnh khạng và sự đắc thắng nhìn xuống
cái thân hình rũ rượi của Hoàng đang ngồi bệt dưới đất với sợi dây xích
to tướng xích ở cổ chân.
- Em làm đổ mất một ít. Anh hãy cho em trước khi nội và ba em kịp về
đến. - Họ đi đâu rồi?
- Đưa mẹ em đi cấp cứu.
Hoàng nói mà mắt vẫn dán vào nền nhà, nơi có những viên gạch lát nền có
hoa văn ngoằn ngoèo màu nâu pha trắng.
- Nhưng lần này anh không miễn phí cho cậu em đâu nhé. Anh không tự sản
xuất ra được.
- Nhưng anh là ông trùm cung cấp lớn. Hai năm qua em và anh Hai đã nhét
vào túi anh rất nhiều tiền rồi còn gì nữa.
- Ây da. Bây giờ cậu em định lý sự với anh sao? Hai anh em nhà cậu có
cho không anh cái số tiền ấy đâu. Anh đã cung ứng thuốc để thỏa mãn
được đòi hỏi của hai cậu em đó thôi.
- Bây giờ anh có cho em không?
Hoàng ngẩng lên nhìn, ánh mắt của nó gần như có chút man dại đến đáng
sợ. Nó khiến cho Tài rùng mình một cái.
Tài phẩy tay xuống giọng.
- Thôi, được. Được.
Tài đứng dậy đi ra phía cửa phòng. Hoàng gầm lên. - Anh định nuốt lời
sao?
- Bình tĩnh nào cậu em. Đã đến cơn đâu mà gào lên khiếp thế. Thuốc anh
để ở cái cặp hồ sơ dưới xe. Để anh xuống lấy.
Hoàng ngồi trở lại chỗ cũ, dựa lưng vào tường và nhìn chằm chằm ra
ngoài cửa. Cậu nói lớn để Tài nghe thấy.
- Tôi sẽ làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho anh nếu như anh giở trò
đấy.
Năm phút sau Tài xuất hiện ở cửa với gói thuốc trên tay. Hắn ta ném gói
thuốc vào người Hoàng và nhếch mép cười.
- Cái mỏ lớn như cậu làm sao tôi lại có thể giở trò được chứ. Cầm
lấy!
Hoàng chộp gói thuốc rồi giữ luôn trong lòng như thể sợ Tài sẽ giành
giật lại. Cậu nhìn Tài với ánh mắt gườm gườm của một con thú đang đứng
trước kẻ đã làm nó sát thương.
- Mày là kẻ giết người!
- Cái gì? Giết người?
Tài làm bộ ngạc nhiên rồi bất chợt ngửa mặt cười đầy khoái trá. Phải
mất gần mười phút sau hắn ta mới dứt cơn cười và đứng cho tay vào túi
quần, nhìn Hoàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Cứ gào lên mà chửi bới cho hả dạ đi. Rồi khi hết thuốc cậu em sẽ phải
quì xuống mà liếm ngón chân anh để xin xỏ thôi.
- Không đời nào!
- À. Thế hả? Để chờ xem.
Tài nhếch mép cười rồi nháy mắt với Hoàng, sau đó biến mất ngoài
cửa.
Hoàng định lao theo nhưng xợi dây xích khóa ở cổ chân khiến cho nó
không thể nào đi xa hơn được cái giường của mình. Nó gào lên tức
tối.
- Rồi mày sẽ phải trả giá thôi, đồ bất lương.
Tiếng cười của Tài vọng lên đầy khiêu khích khiến Hoàng tức điên. Nó
vung tay định ném luôn gói thuốc đang cầm đi nhưng như chợt nhớ ra, nó
dừng lại. Rồi cũng không thể chịu đựng được nữa, nó giơ chân đạp đổ mọi
thứ có trong phòng của mình.
"Nội và ba mẹ kính yêu!
Chúng ta đã là những người rất tốt. Cả con và anh Hai cũng thế. Nhưng
con và anh Hai là những kẻ dại dột nên đã nghe lời xúi bẩy, dụ dỗ của
kẻ xấu để rồi dấn thân vào con đường nghiện ngập lúc nào không
hay.
Kẻ đó là một người gần gũi với gia đình chúng ta. Hắn chính là trợ lý
của ba. Tên Tài! Hắn là một tên trùm chuyên buôn bán và cung cấp thuốc
cho những kẻ buôn bán và con nghiện. Trong nhà hắn không lúc nào thiếu
thứ thuốc này. Con chỉ không biết rõ là hắn giấu thuốc ở đâu trong khu
vực tầng hai nhà hắn. Ba có thể đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của con
không, thưa ba. Xin ba đừng để cho hắn có cơ hội hại những thanh niên
nhẹ dạ đáng thương như hai đứa con trai của ba nữa.
Bên cạnh sự nhu nhược, yếu hèn trước việc con không thể vượt qua mỗi
cơn “đói” thuốc thì con còn là kẻ bất hiếu. Con ra đi để mọi người khỏi
phải nhìn thấy nỗi ô nhục này. Lẽ ra anh Hai là người nên sống tiếp với
gia đình. Con phải là kẻ ra đi trước mới phải. Bởi vì không biết lúc
nào căn bệnh thế kỷ trong người con sẽ bước đến giai đoạn cuối
cùng.
Ngàn vạn lần xin nội và ba mẹ tha thứ cho con! Vũ Hoàng”.
Ông Phong đánh rơi lá thư nhàu nát, đẫm nước mắt mà đứa con út để lại.
Lá thư rơi tự do trong khoảng không rồi dừng lại trước cái xác đã lạnh
ngắt, co quắp của Hoàng trên nền nhà.
Ôm chặt lấy xác của con, ông Phong muốn gào lên nhưng cổ họng ông bị
tắc nghẹn lại. Bao nhiêu sự đau đớn đều dồn hết lên khuôn mặt của
ông.
Trong cơn đau vì mất nốt đứa con trai út, ông Phong không hay người mẹ
già của mình đã chứng kiến tất cả. Bà lặng lẽ lần tay vịn cầu thang và
đi xuống dưới phòng khách, đứng chết trân nhìn vào di ảnh của đứa cháu
lớn.
Thật lâu sau bà mới bật thốt được một câu cùng dòng nước mắt nóng rát
lăn trên gò má.
- Sao lại ra nông nỗi này hỡi ông trời ơi?
Trong vòng một tháng, bà mất đi hai đứa cháu trai. Hai đứa cháu mà bà
hết mực yêu thương và kỳ vọng nhiều vào chúng. Giờ đây, trong căn biệt
thự rộng thênh thang này chỉ còn lại ba người già cô đơn với nhau. Mà
liệu còn nổi ba người không khi mà con dâu bà biết rằng dứa con trai út
của mình đã tự vẫn vì không thể từ bỏ được thứ thuốc trắng ma quỉ đó và
vì cả căn bệnh thế kỷ nằm
trong máu của nó. Trái tim của con dâu bà vốn đã không được khỏe
mạnh.
Điều bà Thu lo sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra. Nằm điều trị ở bệnh viện
được một tuần, con dâu bà nhất định đòi về nhà để được chăm sóc cho
Hoàng. Tìm mọi lý do để ngăn cản nhưng rốt cuộc cũng không thể dừng lại
được nỗi nhớ con của bà Liên.
Vừa về đến phòng khách, nhìn khung ảnh của Hoàng đặt cạnh khung ảnh của
Huy, bà Liên đổ xuống như một thân cây bị đốn mất gốc mà không kêu lên
được tiếng nào.
Hôm sau, khung ảnh của bà Liên được đặt vào giữa hai tấm ảnh thờ của
Huy và Hoàng. Ngôi nhà đã vắng lặng nay càng vắng lặng hơn bởi còn lại
một người đàn bà ngoài bảy mươi tuổi cùng người con trai ở tuổi ngũ
tuần với vóc dáng u sầu, héo hon.
Nỗi đau chưa dừng lại ở đó. Sự đau đớn khiến cho ông Phong lu mờ lý
trí. Ông chìm trong men rượu và còn thử cả cái thứ thuốc chết người ấy.
Ông muốn tìm xem sức mạnh ma quỉ của nó lớn lao đến nhường nào mà tại
sao nó lại có thể hành hạ thể xác lẫn tinh thần của gia đình ông đến
thế. Một sự tìm hiểu sai lầm!
Bà Thu tan nát ruột gan khi thấy con trai mình nằm vật trên nền nhà.
Bác sĩ lắc đầu với vẻ bất lực ngay khi vừa chạm vào người ông Phong. -
Tôi xin lỗi!
Số lượng thuốc mà ông Phong sử dựng đã khiến ông bị sốc. Và ông nằm
xuống, để lại người mẹ già đau đớn không dám đưa mắt nhìn người ta đưa
quan tài của con trai mình lên xe tang đến nơi hỏa táng.
Đường phố đã lên đèn. Những ánh đèn sáng rực rỡ khiến người ta lóa mắt,
lầm tưởng đêm vẫn là ngày. Trên những cột đèn cao áp, những con thiêu
thân cứ lao vào quầng sáng trắng để rồi sau đó cháy rụi và rơi lả tả
xuống dưới đất.
Ngôi biệt thự của gia đình bà Thu được bao trùm bởi một màu đen lạnh
lẽo vào im lặng đến tuyệt đối.
Hai ngọn nến trên bàn thờ rập rờn nửa muốn cháy, nửa như muốn tắt ngấm.
Hệt như cơn nấc của một người sau khi đã khóc cả cuộc đời vì đau khổ.
Muốn khóc nữa mà không còn đủ sức để khóc thành tiếng. Chút tàn hơi còn
lại chỉ được thể hiện qua tiếng nấc.
Ánh sáng đỏ yếu ớt từ hai ngọn nến phập phù ấy phản chiếu thấp thoáng
bóng dáng của người đàn bà già nua còn lại trong ngôi nhà. Cái dáng lẻ
loi đơn độc ấy lọt thỏm giữa khoảng không màu đen lạnh ngắt.
Tiếng gió thổi u u mỗi lúc một mạnh hơn. Khung cửa sổ nằm trên cao một
cách bất thường với những chấn song sắt chắc chắn bị gió luồn qua, mang
hơi lạnh tràn vào trong phòng. Tiếng loẹt quẹt của một vật cứng sắc
nhọn bị chà sát vào tường vang lên nghe gai gai người.
Mấy kẻ đàn ông nằm cạnh nhau, đắp những cái mền mỏng vẫn đang say sưa
ngủ. Họ cùng nằm trong những cái chiếu cói trải trên nền xi măng ảm
đạm. Và họ mặc áo quần cũng giống nhau. Những bộ đồng phục bằng chất
vải thô kề sọc với hai màu đen trắng. Loại áo chỉ dành cho nơi dùng để
giam giữ những kẻ phạm tội.
Tiếng loẹt quẹt vang lên mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp hơn.
Người đàn ông có mái tóc dài chớm gáy lù xù đầy chất nghệ sĩ đang chăm
chú vẽ những đường chì trên tường. Đó là một mẩu bút chì ngắn củn, đủ
để anh ta có thể cầm được và ấn đi ấn lại những đường ngoằn ngoèo có
chủ đích trên bức tường trát vữa trắng lởm chởm.
Anh ta đang dần hoàn thành bức vẽ một cô gái khỏa thân với hai bầu vú
to
tròn.
Ánh đèn từ ngoài hành lang hắt vào qua ô cửa quan sát có lắp chấn song
sắt chắc chắn chiếu rọi gần hết căn phòng giam. Người đàn ông ngồi vẽ
cặm cụi, không thèm để ý đến những tên bạn tù đang say sưa ngủ như
chẳng hề bận tâm đến những tội lỗi mà mình gây ra trên cuộc đời
này.
Một luồng gió thổi tới khiến cho mớ tóc rối bù của anh ta khẽ lay động.
- Ư… ư...
Tiếng rên khiến cho anh ta chú ý, ngừng tay vẽ và quay lại nhìn cái
đám
người đang nằm ngủ cạnh nhau như một bầy thú có lớp da kẻ sọc. Anh ta
nhanh
chóng nhận ra kẻ vừa kêu rên đang nằm co quắp, run lên bần bật bên cạnh
tấm
mền.
- Ngủ không đắp mền, lạnh là phải rồi.
Anh ta lẩm bẩm một mmh. Có vẻ như anh ta định đắp mền giúp kẻ bị lạnh
nhưng anh ta nhìn lại bức vẽ mình sắp hoàn thành với vẽ lưỡng lự. Anh
ta không muốn dừng tay vẽ để quan tâm tới kẻ khác.
Tuy nhiên, anh ta cũng không thể để cho nó nằm đó mà chết lạnh được. Gì
chứ ít ra anh ta còn phải nằm trong cái phòng giam này ít nhất là nửa
năm nữa mới tới ngày lãnh án. Nên việc một kẻ chết lạnh ở đây sẽ không
khiến cho anh ta có hứng thú và cảm thấy thoải mái được.
Nghĩ thế, anh ta thò chân và đạp vào đầu kẻ đang nằm co quắp như con
chó bị lạnh đấy. Đạp đến cái thứ ba thì kẻ đó bừng tỉnh dậy.
- Cái gì thế?
- Lạnh thì đắp mền vào. Ngủ mà rên ư ử như con chó vậy. - Chó?
Kẻ vừa tỉnh ngủ đó chính là Tài. Hắn ta trợn mắt nhìn lại kẻ có mái tóc
đầy chất nghệ sĩ kia và hỏi lại. Có lẽ là hắn chưa tỉnh ngủ hắn nên
nghe nhầm chăng.
- Nhìn mày không khác gì con chó ghẻ bị xua đuổi.
Anh chàng chủ sở hữu mái tóc rối bù đó có lòng tốt nhắc lại cho hắn ta
nghe. Xong chẳng thèm chú ý đến thái độ nửa ngạc nhiên, nửa cay cú của
Tài, anh ta lại quay vào tiếp tục vẽ lên tường.- Mà kể cũng lạ nhỉ. Mày
lạnh mà khắp người lại toát mồ hôi. Hay tức tao quá nên thế? Muốn
choảng nhau hả?
Anh chàng vừa vẽ vừa cất giọng châm biếm khiến Tài nhìn lại mình. Rõ
ràng là người hắn ướt đẫm mồ hôi mà hắn vẫn thấy lạnh. Cảm giác lạnh
buốt cứ chạy rần rật khắp da thịt.
Hắn bị sao vậy nhỉ? Không lẽ là do cơn mơ không rõ hình hài của hắn?
Một cơn mơ với những con người lờ mờ đi trong sương gió hư ảo. Những
con người không rõ ràng nhưng hắn có thể cảm nhận được những tia nhìn
chiếu vào hắn sắc lẽm đến nỗi hắn thấy ớn lạnh đến mức toát hết cả chân
khí.
- Thần kinh mày có vấn đề hả?
Chẳng thèm quay đầu lại nhưng anh chàng đang vẽ xoèn xoẹt vẫn có thể
thấy cái dáng ngồi đờ đẫn có vẻ hoang mang của cái tên tử tù
kia.
Hắn ta cũng không trả lời anh chàng ngay. Hắn giương mắt lên nhìn như
thể muốn xác định rõ lại có phải câu nói vừa phát ra từ người của kẻ
đang vẽ vời kia không.
- Mày đang nhìn cái lưng của tao hay nhìn thân hình của “em” vậy? - Tao
chẳng nhìn cái gì hết.
- Mày mù hả?
Giọng điệu khiêu khích của anh chàng khiến Tài thấy tức điên. Cái thằng
họa sĩ nửa mùa dở hơi suốt ngày loẹt xoẹt vẽ hình gái khỏa thân này
thường chỉ ngồi cười hềch hệch, không thì mơ màng nghĩ ngợi nhớ nhung
đến thân hình của mấy ả cave trần truồng ngồi nghếch chân lên làm mẫu
cho gã, để rồi lắm khi “cái của quí” nổi dậy biểu tình đòi gặp mấy ả
cave đấy. Rất ít hắn ta thấy gã mở miệng. Vậy mà không hiểu sao đêm nay
gã hít thở nhầm cái gì mà lại nói ra những câu mang tính khiêu chiến
đến thế.
Tô lại đường viền ở cặp vú trên hình vẽ của mình, anh chàng họa sĩ nửa
mùa khẽ ngả người ra phía sau và nheo mắt lại ngắm nghía. Chợt anh ta
cười hà hà đầy khoái trí.
- Bốc lửa!
Rồi anh chàng quay lại nhìn Tài.
- Có cảm xúc đấy chứ nhỉ.
Tài ngó bức vẽ hình cô gái trần truồng trên tường của chàng họa sĩ nửa
mùa rồi ném cái nhìn khinh thường vào chủ nhân của bức vẽ.
- Như cứt!
- Gì?
Anh chàng trợn mắt lên nhìn Tài và bất thình lình ném cái mẩu bút chì
ngắn ngủn vào mặt Tài. Giọng anh ta chứa sự tức tối.
- Mày có mù cũng phải ngửi thấy em này bốc lửa chứ, đồ chó. Nhìn vào là
muốn làm chuyện đấy ngay còn gì. Tao thấy rõ điều ấy trên nét mặt
mày.
- Tao đếch thèm!
Anh chàng họa sĩ nửa mùa bĩu môi.
- Mày có thèm cũng cứt được. Trong phòng giam này chỉ toàn lũ có “chim”
thôi nhé.
Rồi đột nhiên anh chàng cười với vẻ ma mãnh, khoái trí khi nhìn một
lượt bốn kẻ đang nằm dài ra ngủ cạnh nhau.
- Rồi ngày mai có kẻ sẽ phải “tự làm mình sướng” khi nhìn thấy hình tao
vẽ. Có khi... ớ... là la...
Anh chàng huýt sáo rồi ngồi bệt xuống nền xi-măng, dạng ngoác chân
ra và dựa lưng vào tường với vẻ thỏa mãn, sung
sướng.
Ở phía sát trong tường, một anh chàng vừa ngủ vừa đưa tay sờ mó lên
người thằng đàn ông nằm bên cạnh. Anh ta sờ mặt, sờ cổ rồi tay luồn vào
trong cổ áo và lùng sục phía ngực của kẻ bạn tù. Với bộ mặt sung sướng,
thích thú, anh ta bắt đầu dí mặt mình vào cổ kẻ đang nằm ngủ say sưa
bên cạnh và hôn khắp nơi trong khi tay bắt đầu cởi cúc áo của kẻ
đó.
- Mày mở to mắt ra mà nhìn nhé, thằng chó mù.
Chẳng cần anh chàng họa sĩ nửa mùa nhắc nhở thì hắn ta đã dán mắt vào
cái cảnh hai thằng bạn tù đang nằm cạnh nhau và làm... tình kia. Mắt
của hắn di chuyển theo bàn tay của kẻ kia. Bàn tay vừa luồn vào dưới
cạp quần của kẻ nằm bên cạnh. Và như một chất kích thích, kẻ được sờ mó
bắt đầu đáp ứng lại những cử chỉ âu yếm vuốt ve của bạn tù.
Đúng là như có chất kích thích. Cả hai bắt đầu cởi bỏ quần áo của nhau
và bắt đầu hành trình đôi tay và đôi môi.
Hắn ta co người lại trước hơi thở mỗi lúc một mạnh và mang đầy khoái
cảm của hai tên đàn ông đang quấn quít lấy nhau.
Anh chàng họa sĩ nửa mùa vừa nhìn hai thằng đàn ông đang làm tình một
cách say mê, vừa nhún nhún người như thể đang được xem một đoạn video
clip có chất nhạc dậm dựt.
- Đời sống trong tù cũng được đấy chứ!
Chàng ta vừa gật gù giật giật cái đầu có mớ tóc bù xù của mình vừa quay
sang nhìn Tài. Thấy cái dáng ngồi co lại đầy kinh ngạc lẫn tởm lợm của
Tài, anh chàng phá lên cười. Giống hệt tiếng cười của một kẻ điên lên
cơn.
[trang
1] [trang
2] [trang
3]