Bảy
Đêm Quái Đản
Đêm
thứ hai: MÁY ẢNH MA ÁM
Cuối tuần rồi, vừa ăn cơm xong, mọi người không hẹn mà gặp ở
tầng 4 phòng của Trương Khiết.
“Nhà tôi thành nhà công ích rồi, lần sau tụ tập ở đây là phải nộp lệ
phí đấy nhé!”
Cả đám bàn tán về câu chuyện tuần trước, đám con trai cho rằng rất đặc
sắc. Chỉ có hai cô gái là bị ám ảnh, lo sợ trong tủ của mình cũng xuất
hiện đồ lạ.
“Không biết một tuần nay cái tủ sách của Vương Thổ có cái gì mới rồi?
Hừ, anh ta đâu? Sao giờ này còn chưa thấy đâu?”
Hà Tiểu Đình đứng bên cạnh “Tôi vừa gọi anh ta, phòng không có người,
tôi tưởng anh ta đi trước rồi chứ”.
Mà cả tuần nay cũng ít gặp anh ta.
“Chắc anh ta có hẹn. Không đợi nữa, đã 9 giờ rồi, tắt đèn!”
Mói vừa đây còn ồn ào thế mà bóng tôi đến kéo theo đó là sự yên lặng
như tấm phong không thể thiếu để bắt đầu của bất kỳ một câu chuyện ma
nào.
“Hôm nay ai sẽ kể đây?”
Mọi người im lặng, Thẩm Thiên “Các cậu có nghĩ trên đời này thật sự có
âm hồn không?”
“Không đâu, đều là tưởng tượng mà thôi”.
“Đã ai nghe máy chụp hình có thể chụp lại bóng ma chưa?”
“Cậu định kiếm chuyện để dọa chúng tôi đấy à, mấy cái ảnh ma quỷ ấy chỉ
là kỹ xảo của máy tính mà thôi.”
Thẩm Thiên “Vậy tôi sẽ kể câu chuyện tôi đã chứng kiến về cái máy ảnh
có thể chụp ảnh bóng ma”.
Đêm đó trời oi bức, tôi và Vân Thọ - một người bạn học – vào một công
viên vắng vẻ. Quanh đây lâu lắm rồi cũng không có ai đến vì nhìn vào
cảnh vật ở đây rất hoang tàn, cỏ thì um tùm, trong lòng tôi đã thấy bất
ổn. Trời cũng chẳng có gió máy gì cả mà trong này cứ bụi mù cả
lên.
Lưng nhễ nhại mồ hôi làm tôi thấy không khí bí bách, quần áo chật chội.
Nghe nói nếu đi một mình ngoài đường trong đêm khuya mà bị ma bám theo
se có cảm giác như vậy. Cứ nghĩ thế nên tôi không dám quay lưng lại,
trong đầu tôi hình dung ra đủ thứ chuyện kinh khủng. Tay cầm chặt cái
đèn pin soi vào đám cỏ rậm lần từng bước để đi. Tôi vẫn nhớ trước kia ở
đây có một con đường cơ mà. Nhìn Vân Thọ mà tôi vô cùng hối hận, tự
nhiên lại cá cược với anh ta, giờ phải rước cái họa này vào
thân.
Vân Thọ ở cùng kỳ túc xá với tôi, ví tính cách chúng tôi rất hợp nhau
nên dần thành anh em. Đại học năm thứ ba, hai chúng tôi cùng thích một
cô gái. Cả hai chúng tôi vì thế nên đều không thoải mái, rồi từ bạn
chuyển thành thù, cũng đã có lúc thể hiện thái độ cãi vã ra mặt. Về sau
cũng phát hiện ra cô bé kia từ lâu đã có ý trung nhân rồi. Quan hệ của
chúng tôi sau đó dần dần trở lại tốt hơn. Nhưng cũng khó để hàn lại vết
rạn nứt tình cảm đó.
Cũng bởi vậy chiều nay, khi ở công ty chẳng ai chịu ai chúng tôi đã cãi
nhau một trận nảy lửa, cuối cùng Vân Thọ trút giận bằng cách thách đố
với tôi xem ai dám đi vào công viên ma.
Công viên ma rất nhỏ, chỉ to bằng những khuôn viên bình thường mà thôi.
Ấy thế mà nó có nhiều kỷ lục bất hủ. Cũng đã từng có án mạng ở
đây.
Mùa thu năm đó, những người ở quanh công viên hay ngửi thấy mùi xác
thối. Càng ngày càng thối. Họ liền báo cảnh sát. Bên cảnh sát cử người
điều tra. Họ tìm thấy xác một học sinh nữ. Những người ở quanh đấy lấy
thế làm sợ hãi. Họ kể ra hết những chuyện không bình thường gần đây. Có
người nghe thấy giữa đem cô ta khóc lóc. Có người nhìn thấy cô ta giữa
đêm bay lượn.
Đã qua đi vài năm rồi nhưng từ ngày đó công viên bị đồn là có ma. Trong
công viên này từ cái cây ngọn cỏ đến con mèo, v.v… đều bị mọi người gọi
là đồ ma ám. Họ đều chấp nhận đi vòng một vòng xa còn hơn là đi qua
công viên.
Tay cầm chặt cái đèn pin, thật ra cũng sợ lắm rồi nhưng tôi không
thích. Vân Thọ nhìn tôi khinh thường. Tôi nghiến răng nghiến lợi bước
về phía trước.
Vân Thọ thấy tôi không thèm giải hòa với anh ta, anh ta vô cùng tức
giận nhưng nhưng lại nhẹ nhàng.
“Tôi xem ra cậu có vẻ sợ rồi, thôi thì nói một câu nhận lỗi, hai chúng
ta không thách đố nữa, đi về”.
“Không!” Tôi lạnh lùng trả lời. Lòng lại tức nghẹn lên. Sự việc chẳng
có gì, rõ ràng anh ta là người gây sự trước. Bây giờ tôi có sợ cũng
không bao giờ đầu hàng. Muốn tôi nhận thua á, không bao giờ.
Anh ta sôi máu lên nhìn tôi, xem ra anh ta hận tôi đến tận xương
tủy.
Chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Sống chết gì thì chúng tôi cũng đi vào
trong đó.
“Meo”, tiếng mèo từ phía trước vang lai, thứ âm thanh rất rùng rợn này
suýt nữa làm tim tôi bắn ra ngoài. Hai chân tôi không nhúc nhích được
nữa. Vân Thọ cũng đứng sững lại, đảo mắt nhìn nhanh xung quanh, tiếng
thở của anh ta dồn dập. Cái điệu bộ sợ hãi của anh ta càng làm tôi lo
lắng theo.
Chúng tôi vẫn đi tiếp, giờ đã có thể nhìn thấy cái cổng gỗ của công
viên rồi. Xung quanh đây toàn là mùi nắm mốc, tường xi măng thì tróc
hết, trơ ra toàn gạch. Trong này chỉ thấy dơi bay lượn là nhiều. Tôi
thấy dơi là rất bực mình. Chắc cũng vì số lượng nó quá nhiều mà lấn át
hết các loài khác, chiếm cái chỗ này làm lãnh thổ riêng.
Cây dây leo bò chằng chịt kín hết cả cái cổng gỗ. Cũng may là còn chừa
lại cái ổ khóa. Tôi dơ tay chạm nhẹ một cái đất cát đã rơi lả tả lung
tung.
Vân Thọ lắp ba lắp bắp “Hay thôi chúng ta đừng đi nữa?”
Anh ta đã đầu hàng ròi? Nơi đây đúng là rất nguy hiểm.
Tôi cao giọng “Sao, sợ rồi hả, nói một tiếng nhận anh đã thua là
được!”. Nhìn cái dáng vẻ to con của anh ta mà nhát chết quá trời. Thật
ra nếu anh ấy không nhận thua trước thì tôi cũng chẳng chịu đựng nổi
lúc nữa.
“Ai nói là tôi sợ, tôi đang nói là cửa bị khóa, chúng ta không vào
trong được thì lãng phí thời gian ở đây làm gì”. Chắc rằng trong lòng
anh ta đang lẩm nhẩm chửi thề. Nhưng anh ta vận ngang ngạnh nhất nhấy
không bỏ cuộc làm tôi nóng cả mặt.
“Không đi được thì trèo tường, đằng nào thì cậu không sợ ma cơ mà”. Nói
xong thì đến tôi cũng hối hận. Tự nhiên lại mua dây buộc mình, gánh
phiền phúc vào thân rồi.
“Trèo thì trèo, ai sợ ai!”
Anh ta trèo thật, không cần đợi tôi tỏ thái độ. Đu một cái qua
tường.
Tôi đúng là chỉ được cái ẩu đoảng chưa nghĩ xong đã nói xong còn biết
trách ay bây giờ. Không còn cách nào khác nữa, cố mà leo thôi.
Dưới chân tường bên này, tôi dùng hết lực để nhảy lên tường. Chuẩn bị
nhảy xuống đất thì Vân Thọ hét toáng lên, làm tôi giật mình quá sợ hãi
ngã lăn trên đất đau điếng. Nhìn thấy anh bạn mình đang chết đứng như
thanh củi, mặt nhân nhó mắt nhắm tịt, hình như chân anh ta giẫm phải
cái gì đó.
Tôi đánh liều lấy đèn pin soi xuống đất. Dưới đất là xác một con mèo,
vừa rồi Vân Thọ không cẩn thận đã giẫm lòi ruột. Nhìn quá rõ cái đống
bầy nhầy ấy làm tôi thấy quá ghê tởm.
“Chít! Chít!”, không phải là một con mà là một đàn. Không phải chuột
nhắt mà là chuột chù. Chúng như có thể phát sáng, thứ ánh sáng ma quái.
Một con tiến về phía tôi rồi cả đàn cùng dịch chuyển đến gần chúng tôi.
Mắt chúng xanh lét nhìn thẳng vào Vân Thọ. Anh ta như ngừng
thờ.
“Meo!” Tiếng mèo hoang dã dọa đám chuột liều lĩnh ấy chạy bốn phương
tám hướng. Chúng tôi đã quá sợ hãi nên cũng chỉ lí nhí nói được câu
“Cảm ơn trời Phật”. Con mèo nào mà đến thật đúng lúc vậy, nhưng cả hai
chúng tôi đều không thấy bóng dáng của một con mèo nào cả!
“Meo!”, lại có tiếng kêu, rọi đèn theo hướng có âm thanh, lại là một
con mèo chết.
Thời gian ngừng trôi. Tôi mất bình tĩnh run bắn cả người, tim đập thình
thịch, nhìn xung quanh không thấy Vân Thọ đâu nữa rồi.
“Anh ta bỏ về rồi sao? Đồ chết tiệt”. Quá phẫn nộ tôi nghĩ mình cũng
chẳng cần phải ở lại đây làm gì nữa. Nhìn cái nơi tối tăm bẩn thỉu này
tôi không có dũng khí đâu mà đi tiếp, men theo đường cũ mà về
thôi.
Có tiếng mèo kêu, sao tôi không thấy một con mèo nào ngoài hai cái xác
mèo thum thủm dưới đất. Hay tiếng kêu phát ra từ đấy. Càng nghĩ tôi
càng muốn mình nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi đây.
Trên đường về tôi có ngoái đầu lại một hai lần xem có gì bám theo mình
hay không.
“Bốp”, tôi giẫm phải một vật rất cứng. Soi đèn pin xuống, thì ra là một
chiếc máy ảnh.
“Vậy là cũng có người đến đây điều tra rồi đấy chứ”. Hiếu kỳ, tôi nhặt
cái máy ảnh lên. Đây cũng là một thứ đồ hiệu đấy chứ. Lạ nhỉ, ai đánh
rơi cái máy ảnh xin như thế này ở đây. Chắc là sau khi đến đây vì quá
sợ hãi trong lúc bỏ chạy đã để roi7mat61 thứ đồ quý này.
Đằng sau như có một bóng đen.
Quay ngoắt đầu lại, chẳng có gì cả mà chỉ thấy gió thu và cỏ
khô.
Hôm nay có hơi sợ hãi một chút nhưng cũng có chiến lợi phẩm, có cái máy
ảnh này tôi xem ra có một món tiền kha khá đây.
Sau đấy, nghe nói Vân Thọ hôm đó về rất muộn. Về đến nơi anh ta run lên
bần bật, mắt mất hồn, toàn thân lạnh toát. Ngay lập tức được đưa vào
viện, bây giờ vẫn đang được truyền nước. Anh ta viết đơn xin nghĩ phép
vài ngày, chắc là muốn nghỉ ngi7 tĩnh dưỡng một chút.
Ơ hờ, cuối cùng thì anh ta vẫn nhát gan hơn mình. Tôi đắc chí vô
cùng.
Một mình trong phòng lau chùi cái máy ảnh, nghĩ thầm lần này tôi coi
như gặp may. Vì cái máy ảnh này, tôi dành hẳn chiều nay đi siêu thị
điện tử, mua sắm cho đủ một bộ linh kiện. Về đến nhà quá mệt, cũng chỉ
kịp cắm sạc điện xong là tôi leo lên giường ngủ luôn. Sáng ngày hôm sau
mới dậy, pin cũng đã đầy.
“Ra ngoài thứ máy một cái” Tôi nghĩ vậy là làm ngay, mở ông kính vừa đi
vừa chụp luôn.
“Gâu… gâu…”, chưa ra khỏi cửa đã gặp ngay co chó Vàng, của nhà hàng
xóm, chẳng cần nhìn cũng biết nó đang sủa tôi. Con chó đáng ghét ấy
không lần nào tôi đi qua đây là nó không ăng ẳng lên cả.
“Chụp cho mày kiểu làm bằng chứng mày dạo nạt tao, hờ… hờ”. Tôi đến gần
nó hơn một chút, nó càng tỏ vẻ hung dữ hơn.
Nó bị nhốt trong chuống, “cho dù mày có dùng cái cổ họng của mày sủa to
hơn nữa tao cũng cóc sợ”. Nhìn nó cùng quẫn trong chuồng tôi càng thích
thú chụp lia lịa.
Tôi trêu chọc nó một lúc lâu rồi làm một vòng quanh khu nhà, đâu đâu
tôi cũng chụp. Nào là tiệm cắt may của thím Vương, bức tượng gạch cổ
kính.
Tôi hí hửng nhìn ngắm thế giới qua chiếc máy ảnh, và nó cũng mang lại
cho tôi những cảm nhận hoàn toàn mới. Tôi trải lòng mình ra cảm nhận
cuộc sống mới này.
“Ê Ba, vẫn đọc báo à?” Tôi hướng ống kính vào anh chàng bán
báo.
“Nhóc con, tay cậu cầm cái đồ chơi gì mới đấy?” Ba ngồi dưới cái ô của
sạp báo cười cười nói với tôi vậy.
“Máy ảnh, đời mới nhất đấy, thế nào, oách không?” Tôi làm bộ giấu cái
máy ảnh đi.
“Được, cậu chịu chơi cả cái đồ này, cho tôi mượn vài ngày đi!”
Tôi nghe anh ta nói là tỉnh ngộ liền.
“Để lần sau nhé, tôi dùng hỏng rồi sẽ cho cậu mượn”. Nói xong tôi chạy
đi nhanh như cắt.
Hoàng hôn xuống.
Bữa tối, tôi chỉ ăn qua loa vì còn ham chụp hình, mãi cho đến muộn tôi
mới về nhà. Đóng cửa phòng, cắm điện sạc pin, vừa sạc tôi vừa xem thành
quả của tôi ngày hôm nay thế nào.
Vân Thọ mất hồn mất vía đi trên phố. Vốn dĩ chỉ là bị sốc quá mạnh, vào
viện truyền nước, truyền đạm là xong. Ai ngờ rằng bác sĩ xét nghiệm
xong đưa cho anh ta cái phiếu chẩn đoán, trên đó kết luận: Anh bị nhiễm
độc giai đoạn cuối, nội trong hai ngày phải ngay lập tức thay máu, và
đồng nghĩa là chuẩn bị một khoản tiền lớn.
“Tiền! Tiền! Đành rằng nội trong hai ngày phải thay máu nhưng lấy đâu
ra nhiều tiền như vậy bây giờ?”
Bước đi lê lết, sắc mặt nhợt nhạt, anh ta như sắp ngất “Có thể là chất
độc gì được? Hay là chất độc truyền nhiễm?” Cứ nghĩ đến cái xác con mèo
ngày hôm đó là anh ta lại buồn nôn, lại cảm thấy dưới chân có gì đó
nhão nhoẹt.
“Nếu hôm đó chúng ta không thách đố nhau, cũng đã không có chuyện ngày
hôm nay”. Anh ta vô cùng hối hận, tự nhiên mọi chuyện không may lại đổ
lên đầu, tờ kết quả hóa nghiệm trên tay cậu ta rơi ra bay theo
gió.
Tôi ngồi trên sofa xem ảnh trong máy. Chẳng thấy bức ảnh nào cả. Chỉ có
màu trắng toát của phông máy. Hay máy hỏng rồi, tôi ấn đi ấn lại mà
không được. Ngẫm cũng đúng, tôi cũng chưa bao giờ may mắn nhặt được thứ
gì tốt như thế cả. Nhưng vẫn chưa can tâm, tôi vật lộn với nó mãi mà
không được, tức mình tôi vứt nó vào góc giường.
“Tách! Phụp!” Màn hình của máy ảnh sáng lên, tôi chạy ra xem, có hình
ảnh rồi. Bên trong là một cô gái, đầu cúi xuống, mặc áo mưa, cảm giác
như là người rừng ý.
Cô ta nói với giọng rất căm thù “Ngươi không cứu ta! Ngươi không cứu
ta!”
Nói xong cô ta giơ tay như bóp cổ tôi. Tôi ngất đi.
Tỉnh lại vẫn thấy mình trên giường. Không biết vừa rồi là thật hay
mê?
Tôi nhìn chằm chằm vào cái máy ảnh. Trong đó vụt qua một bòng người.
Rồi vài người mặc áo trăng bay đi bay lại.
Tôi không quay cảnh nào như vậy cả, hay là nó được quay từ trước? Nhưng
tôi đã xóa hết rồi cơ mà. Đang định ấn vào phần danh bạ, thì bức ảnh đó
biến mất. Thay vào đó là bức ảnh con Vàng nằm dưới đất. Đôi mắt đau khổ
nhắm hờ, toàn thân lỗ chỗ vết thương rỉ ra đầy máu đen.
“Độc ác!”, nhắm nghiền mắt lại, kìm lại những bốc đồng “Tôi lại nhớ đến
cảnh Vân Thọ giẫm phải xác mèo.
Chắc là có kẻ nào đã làm trò gì đó với cái máy của tôi rồi.
“A” tiếng kêu của người con gái trong máy.
Trong đó còn có thím Vương đang cắm đầu mình xuống đấy đầy đau khổ nói
như người điên.
“Trời đất…!” Tôi vứt cái máy ảnh ra xa, cứ lùi mãi, lùi mãi vào góc
tường mới thôi.
“Cứu… cứu… tôi với…!” Trên màn hình thím Vương như nhìn thấy tôi đang
nép vào tường, thím bỏ lại gần phía tôi. Gương mặt đau khổ mắt trợn
trừng thím bò gần đến nơi lại bị cái máy kéo lại.
Tôi thất thanh la hét, rõ ràng tôi không hề chụp những cảnh như thế
này. Ảnh lại biến sang cảnh anh Ba bán báo chạy hồng hộc không may
trượt chân ngã. Nhưng chưa kịp ngồi dậy anh đã liên mồm “Tha cho tôi,
tha mạng cho tôi…!” Nhưng hung thủ vẫn không tha cho anh, liên tiếp đâm
vào lưng, vào ngực.
“Phịch phịch”, tôi quỳ sụp xuống đất. Chuyện gì đang diễn ra, hai người
một chó chết quá thảm thiết. Sao lại có những bức ảnh như vậy?
“Chắc chỉ là do hôm trước đi vào cái công viên đó mà tôi bị ám ảnh quá
mà thôi, đúng! Nhất định là như vậy rồi”. Tôi tự an ủi mình như
vậy.
ảnh lại biến thành cái khác. Lại là những cảnh bình thường tôi chụp hôm
nay.
“Kỳ quái”, tôi đứng dậy nhưng không dám tiến lên. Mắt tôi không rời
khỏi màn hình máy ảnh.
“Nếu đi vào công viên bị sốc thì sao đến giờ tôi mới bị ám ảnh. Tôi
đang lưỡng lự muốn xem lại xem cái máy ảnh đó có gì bất thường! Nhưng
lại không thấy gì cả.
“Xem ra ban ngày tôi chơi qúa nhiều, mệt mỏi quá nên vậy thôi. Mai vẫn
còn phải đi làm, giờ phải đi ngủ thôi”. Tôi cất máy ảnh, đi
ngủ.
“Đại Vàng! Đại Vàng!”, sáng sớm tôi đã bị tiếng của ông Trương đánh
thức.
“Thím Vương, ông làm sao thế?”
“Con Vàng không thấy đâu nữa rồi. Tối qua tôi ra xem nó còn đây, khóa
chuồng nó rất cẩn thận rồi cơ mà”. Trông ông ta thật cuống quýt. Con
chó đấy dù gì cũng ở cùng ông mấy năm rồi, giờ tự nhiên lại mất, không
vội vàng sao được.
“Thím Vương! Đừng cuống, từ từ rồi tìm, biết đâu bọn trẻ con trong khu
lại dẫn nó đi chơi đâu thì sao?”
“Vâng, tôi đi tìm đây, cậu làm việc của cậu đi”, ông đi mỗi lúc một
xa.
“Chó mất rồi?”, từ ngày tôi nhìn thấy nó chưa có ngày nào nó không hằn
học với tôi.
Đáng đời! Tôi cảm thấy rất hả hê.
…
Buổi trưa, bếp nhà ai nhà ấy đều đỏ lửa, chỉ có tôi là một mình nên
xách đồ đi ra ngoài. Ồ, tôi chỉ là một nhân viên quèn vẫn còn trong
thời gian thử việc, còn chưa đủ tư cách hưởng thụ một bữa ăn thịnh
soạn. Bóp mồm bóp miệng, công việc thì quá nhiều, không biết những ngày
tháng thế này còn kéo dài đến bao giờ.
“Vân Thọ hôm nay vẫn chưa đi làm, không lẽ hôm đó lại có chuyện gì rồi
sao?”
Ngày hôm nay đến công ty, việc đầu tiên là tôi đi tìm Vân Thọ, mọi
người đều nói anh ta chưa đến. Tôi cảm thấy bất an, hi vọng không có gì
xấu cả.
Đi đến chỗ rẽ, tôi nghe thấy ồn ào và tiếng khóc ầm ĩ. Dừng lại xem
nhưng chẳng nhìn thấy gì cả vì người đã bu đầy chật kín rồi. Đứng ngoài
tôi chỉ nghe được họ xì xào bàn tán.
“Trời đánh đấy! Ai mà thất đức thế?” Tiếng người trong căn hộ này quen
quen. Nhưng người xúm quanh đây xem chuyện quá đông, tôi không sao chen
vào trong được.
Một người đàn ông đứng tuổi vừa lùi lại vừa nói “Chết thảm thương
quá!”
“Đúng thế! Nhìn nó lớn từng ngày trước mắt. Không biết ai mà thất đức
thế?”
Nghe thấy ông ta nói vậy mọi người càn chen lấn nhau để xem.
Tiếng một thanh niên “Cái phòng này nên phá đi, ở đây chết mấy mạng
người rồi, mà tối đến ở đây rất hay có chuyện không bình
thường.”
Một thanh niên khác cũng a dua theo “Phải đấy! Tiểu Vương mấy tối trước
còn nhìn thấy có người mặc quần áo từ đời nhà Thanh bay đi lượn
lại.”
Người xung quanh chỉ chờ có vậy là quay ra bàn tán. Đám đông càng ngày
càng ép nhau lại.
“Lại có người chết à, ở đây toàn thấy người chết”. Tôi thấy không ổn
cho lắm, tốt nhất là thoát ra khỏi đám đông này.
Phải rất lâu sau đám người mới tản đi hết. Bấy giờ tôi mới vào xem thực
hư thế nào.
“Con chó này nào có làm gì sai đến nỗi bắn nó chết thê thảm thế này!”
Ông Trương giậm chân đập tay la lối.
Nhìn con Vàng sõng soài dưới đất tôi kinh ngạc. Cảnh tượng này và bức
ảnh tối qua hoàn toàn giống nhau. Sao có thể trùng hợp đến vậy được.
Tôi bắt đầu lo lắng.
Có tiếng đàn ông “Sao rồi?”, “Tránh ra nào”, “Có chuyện gì
vậy…”
Đám người vừa tản đi lại bu đến.
“Người đâu mau đến đây, cứu người với!”
Tôi vẫn đang mải nhìn con chó, chuyện này có liên quan gì đến cái máy
ảnh?
“Sao cậu còn ở đây, mau về ngay, thím Vương có chuyện rồi.” Một người
quen hớt hải nói với tôi.
“Cái gì?” tôi chạy một mạch về nhà. Về đến cửa tôi đẩy hết đám người
túm tụm ngoài hành lang để vào nhà.
Thím Vương cứ đấm đầu thùm thụp, tóc tai xõa xượi, mặt méo mó, mắt trợn
ngược, có lẽ bệnh tim tái phát.
“Mẹ, nhanh uống thuốc, viên thuốc cuối cùng đấy!” Con trai thím Vương
cầm thuốc và nước, mọi người xung quanh giúp cậu một tay cậy mồm thím
Vương ra mới cho được thím uống được viên thuốc. Chưa được một lúc thím
nôn ra sạch. Tôi như quá kinh ngạc: lại một cảnh tượng nữa giống y đúc
trong máy ảnh. Tôi thật ngô nghê, đi vào công viên ma, nhặt được cái
máy ảnh, hỏi cái máy ảnh ấy sao có thể bình thường được! Tất cả mọi
chuyện đang diễn ra làm tôi lãnh toát toàn thân.
Tôi cũng không biết mình đứng mất hồn như vậy bao lâu rồi. Bị mọi người
xô đầy mạnh, tôi mới tỉnh táo lại. Thím Vương nằm dưới đất mắt nhắm hờ,
hơi thở yếu dần. Những người đến xem quá đông ủn đẩy nhau loạn
xạ.
“Anh Ba!” Tôi nhớ ra còn anh Ba nữa, mau đến báo cho anh ta may ra còn
kịp. Tôi thoát nhanh ra khỏi đám đông chạy đi. Từ xa tôi đã nhìn thấy
anh Ba vẫn ngồi đọc báo.
“Anh Ba chạy nhanh đi, anh sắp gặp tai nạn đấy!” Tôi vừa nói vừa kéo
anh ta đi.
“Cậu thừa hơi, rỗi việc à mà trêu chọc tôi. Thế cái máy ảnh đâu, đã nói
là cho tôi mượn chơi một bữa cơ mà”. Anh Ba vỗ vỗ vào vai tôi đòi cái
máy ảnh.
“Bây giờ anh đi lấy với tôi”. Tôi định dùng cách đó để lừa anh ta đi
với mình nhưng anh ta không chịu.
Giọng dài thườn thượt nghi ngờ “Thật không?”
Tôi làm bộ hết sức nghiêm túc “Thật chứ! Chỉ cần anh đi cùng
tôi”.
“Tôi không đi, cậu chỉ được cái mồm năm mép mười lừa tôi
thôi!”
Tôi nói hết hơi mà anh ta cũng không tin. Không còn cách nào cả, mà bỏ
đi thì cũng không được. “Đợi đến lúc về tao sẽ đập nát mày ra rồi vứt
đi đồ máy ảnh chết tiệt!”
Tôi vừa đi vửa chạy mở cửa vào, cái máy ảnh vẫn nằm yên trên ghế. Tôi
bước gần đến nơi, rón rén như đến gần một quả bom. Hồi hộp từ từ đưa
tay về phía cái mày ảnh. Lớp mạ ngoài sáng loáng của nó soi rõ bộ mặt
căng thẳng của tôi. Tự mình nhìn cũng thấy quái dị. Hít thở sâu. Như
thể cầm một hòn than tôi lao vút ra ngoài đến cửa công viên mới dừng
lại. Định đem nó trả về chỗ cũ nhưng tôi không muốn bước thêm bước nào
vào trong nưa. Nên để nó ngay bên ngoài.
Tôi cứ bước đi, trong đầu rỗng tuếch. Không còn biết gì nữa thì đã đến
gần bờ biển. Chiều đến, mây đen khắp trời. Biển tối thui, gió cuồn cuộn
từng cơn, chớp lóe lên sáng rực rồi vụt tắt.
“AAA…” Tôi hét lên trước biển, thấy trong người cũng nhẹ nhàng đôi
chút. Tôi như vừa được giải thoát. Nhưng cái cảm giác bình an ấy có
không được bao lâu thì tôi lại sợ. Tôi thấy mình như là hung thủ. Nếu
tôi không nhặt cái máy ảnh rồi đem đi chụp lung tung thì đâu đến nước
này.
Thím Vương, con Vàng chết rồi, chỉ còn lại anh Ba. Mà cũng không biết
thế nào. Trong sâu thẳm lòng mình tôi cảm thấy vô cùng bất an. Chuyện
xảy ra trong những ngày vừa qua làm tôi hoảng loạn. Rồi không biết còn
có chuyện gì nữa không? Nhưng với riêng tôi thề rằng tôi không đủ can
đảm đối diện với bất kỳ chuyện nào nữa.
Bất lực ngồi trên xà lan, nhìn biển trước mặt mênh mông rộng lớn. Tôi
thấy lòng mình nhỏ nhoi quá. Bỗng dưng tôi muốn bật khóc.
“Rầm, rầm”, tiếng sấm như xé tan bầu trời, nó vang lên ở khắp
nơi.
Trời sắp mưa, xung quanh tối đen.
…
Tôi đang trên đường về nhà. Mưa gió làm tôi ướt sũng, nhưng gió biển
lại làm khô tất cả, đầu tóc tôi trở lên bú rù. Quần áo xộc xệch, nhưng
cũng phải như vậy tôi mới thấy dễ chịu.
Đi qua mấy cái kho, tôi nhìn thấy mấy cái bóng ngoặt theo lối rẽ. Tôi
cũng không muốn vác họa vài thân nữa nên vẫn đi thẳng về nhà. Không
biết anh Ba thế nào rồi, nhưng mưa gió thế này chắc cũng dọn hàng về
rồi.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ về anh Ba. Không cần biết chuyện gì, tôi
phải giúp anh ấy thoát chết. Tôi phán đoán phương hướng xong là đi ngay
đến nhà anh.
“Anh Ba, có nhà không?”, tôi vừa gọi vừa gõ cửa. Mưa vẫn rơi.
“Anh Ba, anh có không?”, tôi dùng lực mạnh hơn, gọi to hơn. Khá lâu rồi
mà không có ai ra mở cửa. Tôi đi ra phía cửa sổ kính nhìn vào
trong.
Anh Ba nằm trên vũng máu, trên người anh cắm rất nhiều dao, ở chỗ vết
thương máu vẫn còn rỉ ra. Chắc chắn những bóng ma vừa rồi đã giết anh
ta. Lần này xong rồi! “Tất cả chết hết rồi. Lần sau sẽ đến lượt
ai?”
“Tiếp theo sẽ đến lượt ai?” Vô tình nhìn thấy ánh mắt của anh Ba tôi
như thấy cái chết ngay trên đầu. Người tiếp theo chính là tôi?
Tôi lao về nhà, ngã vào giường rồi bất tỉnh.
“Thình! Thình!” Có tiếng người gọi. Tôi xuống giường, cảm thấy loạng
choạng. Thì ra là Vân Thọ, không ngờ lần này lại là anh ta đến tìm
tôi.
Vân Thọ nhìn tôi ngượng ngập “Hoa T”ử (là tên bạn bè hay gọi tôi. Vì
tôi rất hay mặc quần áo hộp).
“Nhanh vào trong nhà ngồi, đêm hôm bên ngoài lạnh lắm”. Kéo anh ta vào
nhà, sắc mặt anh ta quá tệ, trông rất yếu.
Anh ta không chịu vào, đứng hít một hơi rồi nói:
“Đừng, Hoa Tử anh đến để xin lỗi, mấy hôm trước không nên thách cậu đi
vào công viên ma”.
Vân Thọ hôm nay làm sao thế? “Sao nào vào nhà rồi nói”.
Anh ta đứng ngoài ngượng ngạo “Cậu tha lỗi cho anh đã, không anh không
dám vào nhà”.
Đoán anh ta có điều định nói “Anh em mình nói vậy làm gì, em cũng có
lỗi, tính khí nóng nảy”.
Anh ta ấp úng “Anh… anh…” Đúng như tôi đã đoán mà.
Anh ấy lấy hết dũng khí “Anh nghĩ…”
Chắc là đã chuẩn bị kỹ, nhưng trước mặt tôi lại ngại nên cứng lưỡi
không nói được gì.
Tôi kéo anh ta vào nhưng bị từ chối ngay “Vào nhà đã, anh em mình có gì
từ từ nói”.
“Đã mấy ngày nay anh nghĩ rồi, tất cả là do anh, anh đến xin lỗi cậu,
cậu đừng bận hận anh nữa”, hơi thở gấp gáp toàn thân Vân Thọ run lên
bần bật.
“Được rồi, cậu nghỉ sớm đi, ngày mai anh lại qua thăm cậu, anh về đây”.
Anh không để ý đến lời mời của tôi co lắm mà vẫn quay người ra
về.
“Vân Thọ”, tiếng động làm tôi tỉnh dậy. Lại là mơ, sao lại như vậy, có
ngầm báo động gì chăng?
Nằm mà tôi không ngủ tiếp được. Hay gọi điện cho anh ta xem
sao.
Cùng lúc “Reng… reng…”, tôi giật mình.
Đây là số điện thoại lạ, là của ai đây? Ngập ngừng một lúc tôi nghe máy
thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Ai nhỉ? Chắc là do gọi nhầm”.
“Ring… ring…” điện thoại lại kêu.
Tôi nhắc máy “Alô, ai đấy?”
Đầu dây bên kia giọng một người con gái vừa nói vừa khóc “Anh đến ngay
bệnh viện nhân dân nhìn mặt anh Vân Thọ lần cuối đi!”
“Thế nghĩa là sao? Này! Này!”, tôi hỏi dồn nhưng bên kia đã tắt máy.
Gọi lại mấy lần không có ai nghe cả.
“Vân Thọ có chuyện rồi!”, tôi nhảy ngay ra khỏi giường, mặc vội quần áo
đến ngay bệnh viện. Nhưng không kịp. Tôi nhìn thấy điều không muốn nhìn
nhất: tấm vải trắng phủ lên tận đỉnh đầu của anh.
“Vì sao?” Bạn gái của Vân Thọ kéo áo tôi khóc lóc thảm thiết.
“Cái gì mà vì sao?” Tôi ngượng chín cả người. Vô cớ mọi người xung
quanh nhìn, tôi định đẩy cô ấy ra nhưng lại nghĩ cũng chỉ vì quá đâu
buồn nên hiểu nhầm mà thôi.
“Đều tại anh, nếu không phải tại bị anh ép anh ấy đã không đi đến cái
nơi chết chóc ấy, để mà bị nhiễm bệnh”, cô ấy khóc rất thương tâm. Mệt
thừ ra cô ấy cũng buông tay ra khỏi áo tôi.
“Cô có ý gì? Nếu nói bị ép thì chính Vân Thọ ép tôi mới đúng”.
Cô ta chồm dậy cắn vào vai tôi. Mọi người xung quanh xúm vào kéo cô ta
ra ngoài.
Tôi đứng lên,mặt trắng bệch nhìn vào thi thể Vân Thọ lần cuối. Những
giọt nước mắt hối hận.
“Vân Thọ à, Vân Thọ, chúng ta tạo ra nghiệp chướng gì mà giờ đây chịu
báo ứng thế này”, tôi quay lưng đi về.
“ha, ha, ha, ha…” tiếng cười của Vân Thọ vang khắp không gian.
Ánh trăng đêm nay ảm đạm, hai bên cuối đường là dãy nhà cổ, tối thui,
chỉ có một hai hộ gia đình ở đây còn giữ được hơi ấm của hạnh phúc gia
đình. Còn lại vào thời điểm này phần nhiều gia đình đều gặp phải khó
khăn.
Muốn làm cho mình quên đi hết mọi chuyện, nhưng tôi vồn dĩ lại là người
trọng tình cảm nên không phải nói quên là quên được. Khó quên! Thực sự
khó quên! Trong cuội đời vui buồn tan hợp là lẽ đương nhiên. Chỉ có
điều có khắc nghiệt, tàn nhẫn hay không mà thôi.
Đột nhiên có tiếng chó “Gâu… gâu…” Chiết tiệt! Một con chó to lớn đuổi
theo tôi.
Kiếp trước tôi có thù oán gì với cho hay sao mà kiếp này chúng không
tha cho tôi. Con chó này to gấp mấy lần con Vàng. Giống chó này vừa to
vừa dữ thì ai mà chẳng sợ chứ gì mình tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy, gặp
ngõ là rẽ, gặp hố là nhảy, thế mà con chó đó vẫn bám theo.
“Mẹ kiếp, chó nhà ai mà không nhốt lại, đi cắn người lung tung thế này,
lần sau tao sẽ thịt mày chết”.
Đằng sau có tiếng người “Thật không? Tiểu Tư lại muốn thịt ái
đấy!”
“Ôi” thím Vương, thì ra là thím Vương! Thím ngồi trên ghế không một lần
ngẩng đầu lên vì đang khâu và cái gì đó nhưng cả người thím đang bay lơ
lửng trên không.
“Đừng! Đừng! Không phải tôi giết thím, thím hãy tha cho tôi”, sợ hãi
tôi chỉ còn biết bỏ chạy.
“Cháu đừng nói thế, thím tìm cháu là để đi cùng cháu mà”, giọng của
thím không nhanh không chậm, không có tí tình cảm nào nhưng cũng không
hề tức giận.
“Đừng! Đừng! Thím Vương, cháu cắn rơm cắn cỏ lạy thím, thím tha cho
cháu đi!”
“Sớm muộn gì rồi thì cháu cũng phải đi, bây giờ thím đưa cháu đi sau
này khỏi phải phiền phức!” Thím Vương vừa nói xong, tiếng trẻ con khóc
vang lên.
Tôi quá sợ hãi không còn dám mở mắt ra nữa, cứ thé cắm đầu
chạy.
Tiếng của anh Ba “Tiểu Tư, lại mua tờ báo!”
Đôi mắt nhắm nghiền của tôi giờ mới dám ti hí. Anh Ba ngồi trước sạp
báo, thong thả uống trà, nhưng mắt thì nhìn tôi chẳm chằm.
Anh Ba làm thế nào mà vẫn ngồi bán báo được? Tôi như mập mờ hiểu ra,
tôi có thể nhìn thấy thím Vương, anh Ba là vì họ nghĩ tôi hại
họ.
Tôi gào thét lên như khẳng định lại với họ “Không phải tôi! Không phải
tôi!”
“Mua một tờ báo làm gì đâu mà phải sợ, đây là báo của tương lai! Tốt
nhất là cậu nên mua, không ít ra thì cũng ủng hộ cho chuyện buôn bán
của tôi chứ”.
“Không…” Tôi không thể chịu được nữa, điên loạn lao về phía
trước.
“Ha ha ha…” Loáng thoáng đâu đấy tiếng cười đặc trưng của Vân
Thọ.
“Thật sự là không phải tại tôi”, tôi không hiểu vì sao cái chết của họ
lại bị đổ lỗi hết lên đầu tôi.
Phía trước là đường đi bộ, niềm hi vọng cuối cùng của tôi là ở đó có
người qua lại.
Thím Vương vẫn bau quanh quanh trên đầu tôi “Đi cùng thím đi!”
“Không… cháu không…”, tôi bịt chặt hai tai không muốn nghe thấy gì nữa
cả.
Kiệt sức, thấy thím Vương đuổi đến nơi, tôi liền rẽ ngang. Đằng trước
có một khách sạn, tôi chạy đến đó.
Hai cô gái lễ tân cúi người “Xin mời vào!”
Cuối cùng đã vào được khách sạn, nằm trên ghế sofa da giữa sảnh lớn,t
ôi trông chẳng ra cái bộ dạng gì cả. Nhìn xung quanh không còn tâm tích
ai cả. Chắc là ở đây không đông người quá, mà mặt trời cũng mọc rồi,
giờ tôi mới an tâm phần nào.
“Không còn cách nào khác, ở tạm ở đây một ngày đã”, giờ có bảo tôi đi
đâu tôi cũng không có gan, dù sau tất cả những chuyện xảy ra là giả hay
thật tôi cũng đã quá sợ hãi rồi.
“Đây là chìa khóa phòng của anh!”
“Cám ơn!” phòng 404
Bật hết tất cả đèn cho căn phòng sáng bừng lên, tôi bây giờ rất sợ bóng
tối. Tôi chạy cả ngày đã quá mệt mỏi, ngồi nghỉ một lát đã. Được vài
phút tôi đã nằm trên giường nhìn mơ hồ lên trần nhà, một ngày sợ hãi
lắng xuống.
“Bình… bịch…”
“Thình… thịch…”, tiếng động từ phía cửa sổ, tôi mê man nhìn ra sau tấm
rèm cửa là cái gì? Ai gõ cửa? Tôi ở tầng 4 cơ mà. Sao lại có tiếng động
như vậy được, liệu có phải là người không…?
“Thình… thịch,” lần này càng to và rõ hơn. Tôi bịt tai lại không nghe
thứ âm thanh đó nữa nhưng nó cứ vang lên không dứt. Xem ra tôi trốn
không nổi rồi. Tôi đánh liều tiến ra cửa sổ. Rón rén mở cửa ra, thế rồi
đợi cả ngày cũng không thấy cái gì khác lạ cả.
Được một lúc bớt căng thẳng tôi tiến lại mở của ra vào. Nhưng chẳng
thấy bóng dáng nào cả, chỉ thấy hành lang dài hun hút. Cũng có lẽ do ai
do81 chưa đóng cửa sổ, gió thổi qua nên mới có âm thanh ấy mà
thôi.
Tôi đi nhanh về phòng, đóng cửa lại. Mới phát hiện trong phòng có thêm
một cô gái. Một cô gái lạ ngồi trên giường của tôi. Cô tết tóc đuôi
sam, mặc đồng phục học sinh, đôi mắt đen long lanh, sắc mặt
trắng.
“Cô là ai? Sao lại vào phòng tôi?” Tôi không dám lớn tiếng, vì cảm nhận
được cô ta có liên quan đến những chuyện đã xảy ra. Suy nghĩ ấy tôi chỉ
giữ trong bụng.
“Sao mới có bốn năm mà không nhận ra tôi à?” Cô gái nhìn tôi bật cười
lớn tiếng, làn da trắng dưới ánh đèn hiện lên như một tờ giấy.
Nghe cô nói vậy tôi cũng chẳng nghĩ ra được là đã có chuyện gì xảy ra
cả.
“Tôi không quen biết cô!” Tôi không biết mình gặp phải oan nghiệt gì mà
mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi. Mong rằng cô gái này có thể tin tôi. Mọi
chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ làm việc gì trái đạo đức
cả.
“Tôi và anh không phải quen biết nhưng anh đã từng thấy chết mà không
cứu”, cô gái từ điệu bộ buồn vô hạn chuyển sang tư thế phẫn nộ. Chầm
chậm tiến về phía tôi, hai răng cô nghiến kèn kẹt, quần áo học sinh dần
biến thành màu máu, rất nhanh áo cô ta ướt sũng, máu bắt đầu nhỏ giọt
xuống sàn.
Tôi lắp ba lắp bắp “Cô… cô có ý gì?”
“Ngươi nhìn thấy chết mà không cứu! Nhà ngươi là đồ giết người! Ngươi
nhìn đi, họ đều là người chết dưới tay ngươi, bây giờ chúng ta đến chăm
sóc ngươi đây! Ha ha ha”.
Tôi không dám nhìn vào cô ta, tấm rèm cửa tự động được kéo sang hai
bên. Nhìn lên bức tường đối diện cửa sổ loang lổ toàn la bóng ma bay đi
bay lại.
Gió cứ mạnh hơn rít lên từng hồi thổi vào những cái bóng ấy lập lờ mập
mờ như trong sương khói, làm chúng chao đảo như những chiếc đèn lồng.
Mồm miệng chúng dài thõng thượt, hai tay thì không ngừng cáo cửa “xoẹt…
xoẹt…” nghe rất ghê tai. Chúng giơ tay về phía tôi.
“Mau lại đây… Mau đến đây…”
Chúng càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, như thể chúng muốn cào nát cái
cửa kính ấy. Gương mặt của chúng càng ngày càng nhăn nhó rách nát đáng
sợ.
“Rút cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?”
“Bốn năm trước khi mà anh và Vân Thọ chưa tốt nghiệp, vào một ngày hai
người đi qua cái công viên đó có nghe thấy gì không?” Cô ta bắt đầu dẫn
dắt tôi vào câu chuyện.
“Bốn năm trước!”, gắng hết sức để nhớ lại nhưng tôi không nhớ ra gì
cả.
Những cái bóng càng ngày càng dữ tợn như quát thét tôi.
“Nhanh lên đi! Mau đi theo chúng tôi”.
“Hư, nhà ngươi cũng là đồ hay quên, cùng một giuộc hết”, cô ta nói xong
đúng dậy làm máu chảy ròng ròng xuống sàn.
Chớp mắt cái cô ta đừng trước mặt tôi. Tóc đen dài nhưng chỉ dính lại
trên đầu vài túm, mặt mũi thì biến dạng. Một cánh tay trương lên trắng
bợt.
“Đợi đã!”, tôi không biết mình đã nói gì và định làm gì. Nhưng cô gái
đó không phản ứng gì lại.
“Chúng ta đến đây! Ha ha!”Mắt tôi tối sầm lại.
Quá sợ hãi, tôi chạy ra ngoài phòng lớn như phát điên ngoài
đó.
Sáng sớm, tôi bị nhân viên khách sạn goi5day65.
Toàn thân đau nhức, cảm giác vô cùng khó chịu, đêm qua cơ bản là tôi
chẳng ngủ được tí nào, hình ảnh về cô gái đó ám ảnh tôi cả ngày lẫn
đêm. Tôi không biết tiếp theo sẽ phải làm gì nữa. Dù có trốn đi đâu rồi
họ cũng tìm được ra thôi.
Điện thoại kêu, anh họ tôi gọi nói cháu tôi đang nghỉ hè nó muốn đến
chỗ tôi chơi. Tôi như quá bất mãn, đã vậy thì chẳng sợ gì nữa. Chào đón
tất cả.
Về đến nhà, cháu tôi đã đứng trước cửa. Lâu lắm rồi không gặp, nó lớn
nhanh quá. Nhìn thằng bé, tôi cười từ xa. Thằng bé này rất hiếu động,
thông minh đặc biệt được tôi quý mến.
“Đợi lâu rồi chứ gì? Chú có chút việc giờ mới về”. May mà nhà thằng bé
cũng gần đây không bố nó đã không cho nó đi một mình sang đây.
“Cháu cũng mới đến!”
“Béo lên đấy, bố mẹ cho cháu ăn gì mà tốt thế?” Ôm thằng bé tôi thấy nó
béo lên khá nhiều.
“Cháu muốn ăn món sữa dê rán của chú đấy”. Nó vừa nói xong đã thơm vào
má tôi một cái.
“Ừ, cháu vào nhà đi, đợi một lúc chú sẽ làm cho nhé!” Cũng đã cuối thu
rồi thời tiết cũng lạnh rồi, tôi để thằng bé vào trước, sợ nó ở ngoài
lúc nữa sẽ không chịu nổi.
Tôi đi vào bếp tay dao tay thớt làm cơm, tự nhiên lóe lên một ý nghĩ
loáng thoáng về chuyện bốn năm trước. Tôi và Vân Thọ tình cờ qua đây
trong giờ đi thực tế môn sinh vật.
“Cứu tôi với!” Tiếng kêu của một cô gái từ trong công viên vọng
ra.
“Tiếng gì đấy? Mau qua xem sao.”
Vth thấy một đoạn ông nước “Đợi đã”.
“Một đoạn ống nước có thể làm gì được anh?” Tôi vẫn cõng theo giá vẽ đi
trước, chỉ quay người lại nhìn anh ta một cái.
“Xi!” Vân Thọ lúc này đuổi kịp tôi.
“Sao thế?” Chúng tôi đi đến chỗ rẽ, nhìn thấy một trai một
gái...
“Tôi không biết, bên trong hình như...”
Một người đàn ông trung niên một tay cầm sắp báo, một tay chỉ về phía
công vien, còn do dự chưa nói.
“Thả tôi ra, cứu tôi với!”
“Mau cứu người!”, nghe rõ tiếng kêu tôi định phá cửa vào.
Vân Thọ giữ tay tôi lại “Từ từ xem thế nào đã!”
Một người phụ nữ khác đang run lên bần bật, que đan và len trong tay bà
lăn lông lốc. Bà nhìn thấy tất cả. Bà không dám kêu cứu vì chính người
anh em của bà đang đe dọa cô gái đó.
“Mẹ kiếp, mày còn la lên tao giết chết mày ngay lập tức”. Cô gái như bị
nhét giẻ vào mồm không còn kêu nổi nữa”.
“Không có gì cả, mau đi thôi”. Người đàn ông trung niên cũng sợ đã làm
rơi hết báo trong tay. Ông ta vơ vội tất cả rồi bỏ chạy mà vẫn tranh
thủ nói với người xung quanh hãy tránh xa, nên về nhà đi.
“Tôi đến cứu”. Tôi quá tức khí. Đám người này quá vô lương
tâm.
Người phụ nữ chặn ngay lại không cho tôi bước một bước nào cả. Không
biết ở đâu người phụ nữ gọi ra một con chó. Bà ta quát nó xông thẳng
vào tôi.
Vân Thọ “Chạy mau!”
Con chó chồm lên người xô tôi ngã xuống đất. Con chó chết giẫm này nặng
thật nó đè tôi không nhúc nhích được gì.
“Chạy nhanh!” Vân Thọ quay lại đập con chó vài gậy.
“Cứu ai, tự cứu mình đi không biết có thoát nổi không đây này”, anh ta
kéo tay tôi chạy ra ngoài.
“Cứu tôi với”, tiếng kêu bị bỏ lại sau lưng.
“Cạch”, tiếng mở cửa kéo tôi tỉnh trở lại với hiện thực. Một nam một nữ
ấy là thím Vương và anh Ba.
“Chú mua cái máy ảnh này bao giờ đấy?” Thằng bé tay cầm máy ảnh đi
nhanh về phía tôi.
“Xoảng”, tôi không cầm chắc cái nắp vung rơi xuống đất kêu inh
ỏi.
Thằng bé hí hoáy mãi vẫn chưa xem được hình “Chú chỉnh cho cháu với
cháu không chỉnh được gì cả”.
Ánh sáng mặt trời soi lên cái máy ảnh lấp lánh. Tôi đã vứt nó đi rồi,
sao vẫn còn nằm gọn trong tay thằng bé.
Không biết sao cái máy ảnh tự bật lại. Nó hướng ống kính vào
tôi.
Tôi chết lặng người...
Chuyện kể đến đây Thẩm Thiên dừng. Mọi người đang bị cuốn hút, đưa mắt
nhìn anh tò mò. Cô gái ấy chết oan, vẫn hận cái thế giới này mà chưa
đầu thai. Cô ta nghĩ rằng thấy chết như vậy mà không cứu tức là đồng
mưu. Đáng nhẽ thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ mới
đúng.
Câu chuyện đêm nay đã hết. Ai về nhà đấy. Thẩm Thiên về phòng thấy căn
phòng như đóng băng. Gió lùa vào lạnh quá. Tôi nhớ là ra khỏi nhà mình
đã đóng cửa rồi cơ mà, vừa nghĩ vừa tiến đến đóng cửa lại.
Đóng cửa rồi mà Thẩm Thiên vẫn thấy gió thổi. Một linh cảm trong phòng
như có ai đó ẩn trốn đâu đấy. Tắt đèn đi ngủ anh ta nghĩ đúng là giữa
đêm hôm không nên kể chuyện ma làm gì.
Thẩm Thiên nằm gọn trong cái ổ của mình mãi mà không ngủ được. Dậy bật
đèn, có ánh sáng anh dũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Trời lạnh, có lẽ
phải đổi cái chăn dày hơn rồi. Mở tủ, một cái xác người.
“Người đâu! Mau đến đây!”
Hàng xóm chạy sang, không biết có chuyện gì.
“Có người... trong tủ...”
Mọi người an ủi anh “Cậu nhìn nhằm rồi. Hoa mắt nên tự mình dọa mình
thôi”.
Thấy mọi người không ai tin mình, Thẩm Thiên bảo họ vào mà xem. Cứ vào
mở ra sẽ biết hiện trường.
Mọi người còn cười không ngớt. Vừa mới kể chuyện ma xong bị ma dọa
trông không còn ra cái bộ dạng gì nữa cả.
Đèn cầu thang hỏng rồi, có mấy người tay cầm đèn pin quăng quăng soi
vào mọi ngõ ngách. Thẩm Thiên sang phòng Thượng Gia Bằng, sống chết gì
cũng không đi đâu.
Họ đến trước cái tủ, phát hiện cánh cửa không đóng lòi ra một mảnh vải
đen. Cái tủ cao thế này có thể nhét được cả mấy cái xác ý chứ.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm cái tủ rồi lại nhìn tôi mà chưa ai dám lại
gần hơn. Cuối cùng cũng có ngươi to gan mở một cách từ từ. Anh ta nhìn
ngay thấy mặt của cái xác chết. Định sập cửa vào nhưng dúng lực quá
mạnh làm cái xác đổ ầm ra ngoài.
Cái xác cứ cứng đơ như vậy nằm trên đất.
“Mau báo cảnh sát!”
Không dám động vào cái xác, họ nghiêng người nhìn mới phát hiện cái xác
đó là Vương Thổ. Vừa cúp máy, hai đồng chí cảnh sát đã đến. Họ điều tra
tình hình, lấy khẩu cung chúng tôi. Trong lúc khám xét hiện trường các
đồng chí công an cũng thấy nơi đây kì quái. Đèn thì nhấp nha nhấp nháy,
liên tục có bóng người bay qua bay lại. Nhưng nhìn thấy điệu bộ bình
tĩnh của họ chúng tôi cũng đỡ hoảng hốt. Cảnh sát thấy vô cùng khó hiểu
khi trong phòng không hề để lại dấu vết vân tay, dấu giày, tóc hay đầu
mẩu thuốc lá của Vương Thổ. Không có lời giải thích nào hợp lý, vụ án
đi vào ngõ cụt.
[trang
1] [trang
2] [trang
3] [trang
4] [trang
5] [trang
6]
[trang
7]
[trang
8]